VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 465

Bà nội Hoắc vui mừng nở nụ cười:”Cuối cùng bà cũng có thể nhìn thấy cháu trai kết hôn. Hoắc Nhiên, anh cháu đã kết hôn rồi, bao giờ đến lượt cháu đây.”

“Cháu ạ? Bà nội, cháu vẫn phòng bị tốt lắm, sẽ không có người phụ nữ nào đột nhiên chạy tới trước mặt nói cho bà biết bà có chắt trai đâu! Bà nghĩ cháu sẽ không thoát được sao?” Hoắc Nhiên trêu chọc nói.

“Tiểu tử thối! Ngoài ba hoa ra cháu còn có thể làm được cái gì?” Bà nội Hoắc bất mãn gõ đầu Hoắc Nhiên.

“Anh cháu còn có thể cưa chân cưa tay.” Hoắc Tương không biết đã xuất hiện trong phòng khách từ bao giờ, tay kéo theo vali hành lý.

“Hoắc Tương, em có thể không nói gì không? Đó gọi là cứu sống! Chứ nói như em anh có khác nào đồ tể.” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị.

Bà nội Hoắc quan tâm hỏi:”Tương nha đầu, lần này đi chơi có vui không?”

“Vui ạ! Con ngựa mới của cháu chạy một vòng, chơi rất vui vẻ. Đáng tiếc là phơi nắng nên da đen hết cả rồi.” Hoắc Tương ôm bà nội làm nũng nói.

Tề Mẫn Mẫn nhìn Hoắc Tương bằng ánh mắt hâm mộ, Hoắc Tương quả nhiên không phải là một cô gái bình thường, vì sự liên quan đến nghề nghiệp, cô thường xuyên vác ba lô lên du ngoạn, thật là phóng khoáng.

“Ba, sao hôm nay ba lại rảnh rỗi như vậy?” Hoắc Tương tò mò hỏi, phát hiện ngoài mẹ ra thì tất cả mọi người đều có mặt đông đủ. “Không phải mọi người bàn chuyện lớn gì sau lưng con đó chứ?”

”Bàn chuyện chia gia tài nhưng không có phần em!” Hoắc Nhiên nửa đùa nửa thật nói.

Bà nội Hoắc nghe thấy cậu ấy nói như vậy, đánh yêu một cái: “Thằng nhóc chết tiệt, bà mới sống được vài chục năm thôi mà con đã có ý định chia tài sản rồi à?”

Hoắc Nhiên xoa đầu, cười hai tiếng: “Bà nội à, không phải con chỉ nói đùa với Hoắc Tương thôi sao?”

”Thế sao?” Hoắc Tương vui sướng khi người khác gặp họa.

”Anh chỉ nói đùa em thôi! Nếu chia tài sản thì phần của anh sẽ cho em!” Hoắc Nhiên lấy lòng nói với Hoắc Tương.

”Anh vẫn nên giữ lại cưới vợ đi. Em cảm thấy hài lòng rồi! Chỉ cần bà nội và ba mẹ yêu em!” Hoắc Tương vừa ôm tay Hoắc Hoài Lễ, vừa ôm vai bà nội, làm nũng.

”Ai dám không thích em chứ? Bà cô trẻ!” Hoắc Nhiên rút một nhành bách hợp trong bình hoa trên bàn đưa cho Hoắc Tương, “Trong lòng anh, ngoại trừ bà nội và mẹ thì em là người quan trọng nhất đó!”

”Thật là giống anh trai con!” Bà nội Hoắc cười trách yêu Hoắc Nhiên.

Tề Mẫn Mẫn thấy hai anh em cười đùa không hiểu sao trong lòng thấy buồn phiền. Mọi người trong Cố gia tuy không nói những lời ngọt ngào với nhau nhưng thật sự yêu thương lẫn nhau. Mà mẹ kế và em gái cô lại luôn tính kế để chiếm đoạt tài sản của ba, hãm hại cô.

Tình thân — đây là sự khác biệt lớn nhất giữa hai gia đình họ.

”Nếu như em cũng có một người anh như anh hai Cố thì thật tốt!” Tề Mẫn Mẫn cảm khái.

Hoắc trì Viễn cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Hiện tại nó cũng là anh trai em!”

Hoắc Tương cười nói: “Sao lại anh hai chứ? Là em hai nha! Chị dâu nhỏ, bối phận cũng không thể loạn! Đặc biệt là đối với Hoắc Nhiên!”

”Chào em hai!” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười rộ lên, “Em hai sẽ bắt nạt em nha!”

”Anh hai không dám bắt nạt chị đâu! Chị có anh cả rồi mà!”

Dường như Hoắc Nhiên không cam lòng khi bị giáng làm hậu bối, bĩu môi than thở.

Hoắc Tương tiến lại gần, đặt tay lên vai Tề Mẫn Mẫn, “Chị dâu nhỏ, chúng ta kết đồng minh đi! Cùng nhau bắt nạt em hai Cố!”

Bình luận

Truyện đang đọc