VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 478

Nói xong, anh bế Tề Mẫn Mẫn lên, đi khỏi nhà hàng.

Hoắc Tương phụng phịu, bất mãn phản đối: “Đúng là không biết suy nghĩ mà!”

Anh trai, chị dâu đi ân ái để chị một mình ở nhà hàng Tây này.

Chị giống như bàn thức ăn ngon này, chẳng ai cần cả.

Không ăn hết, Hoắc Tương lau miệng, cầm tiền mặt đi tính tiền.

Tề Mẫn Mẫn ngồi trên đùi Hoắc trì Viễn, vừa nhìn anh lái xe, vừa hỏi: “Chúng ta về nhà hay quay lại chỗ ba mẹ?”

Hoắc trì Viễn cúi đầu hôn Tề Mẫn Mẫn một chút: “Đi Shangri – La!”

”Đến khách sạn sao?” Tề Mẫn Mẫn suy nghĩ đến việc bọn họ vào khách sạn thì mặt hồng lên, “Hay là về nhà đi, đi khách sạn tốn tiền lắm!”

Hoắc trì Viễn nghe thấy câu cuối cùng của Tề Mẫn Mẫn, không hề vui vẻ vì cô biết tiết kiệm mà cảm thấy chua xót. Đã từng Tề Mẫn Mẫn được Tề Bằng Trình nâng niu trong lòng bàn tay, chiều chuộng như công chúa, chưa bao giờ quan tâm đến tiền bạc. Cô gả cho anh cũng nên tùy ý tiêu tiền nhưng bởi vì anh vô tình bỏ mặc cô nửa tháng khiến cô có thể nếm trải cảm giác nghèo khó. Cô mới hiểu được tiền bạc quan trọng, bắt đầu biết tiết kiệm!

Đều là anh sai rồi!

Anh dùng một tay ôm eo cô, giọng nói khàn khàn: “Nhóc con, ở bên cạnh anh em không cần để ý đến tiền bạc. Thứ anh không thiếu chính là tiền!”

”Ngay cả thế thì cũng không cần lãng phí!” Tề Mẫn Mẫn hiểu chuyện nói. “Phòng tổng thống phải tốn mấy ngàn Tệ một đêm!”

”Phòng tổng thống ở Shangri – La kia dù anh không ở vẫn tốn tiền mà!” Hoắc trì Viễn cười nói.

”Ngày mai hẵng đi!” Tề Mẫn Mẫn ôm Hoắc trì Viễn nhẹ giọng nói.

Hoắc trì Viễn bỏ mặc cô chừng nửa tháng vẫn ở lại khách sạn. Cô thật sự sợ có ngày nào đó hai người họ cãi nhau, Hoắc trì Viễn sẽ ở lại khách sạn mà không về nữa.

“Nghe lời em.” Hoắc trì Viễn xoa xoa mái tóc Tề Mẫn Mẫn, vẻ mặt sủng nịch cười nói. Ngay lúc Hoắc trì Viễn đỗ xe muốn đưa Tề Mẫn Mẫn vào khách sạn, di động của anh đột nhiên đổ chuông.

“Hoắc trì Viễn, mẹ cùng dượng đến đây muốn nhìn Tề Mẫn Mẫn một chút, con đưa con bé qua ngồi một lát đi.” Thanh âm lạnh lùng của Chu Cầm truyền đến.

“Vâng, mẹ.” Hoắc trì Viễn sau khi cúp điện thoại, bất đắc dĩ nhún vai.

Mẹ và dượng bình thường công việc bận rộn, anh thì lại càng bận rộn hơn, cho nên sau khi kết hôn anh cũng chư từng gặp bọn họ, cũng chính vì vậy mà Tề Mẫn Mẫn chưa được gặp qua mẹ và dượng.

“Làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy Hoắc trì Viễn lại bắt đầu khởi động xe, tò mò muốn biết.

“Mẹ và dượng muốn gặp em. Chúng ta trở về một lát.” Hoắc trì Viễn đặt lên trán Tề Mẫn Mẫn một nụ hôn, trong giọng nói có chút tiếc nuối.

Anh thực sự không muốn trở về, anh nghĩ chỉ muốn lập tức ôm Tề Mẫn Mẫn lên phòng. Bọn cũng đã đến cửa khách sạn rồi!

“ Muốn em đi gặp mẹ với dượng sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức có chút khẩn trương.

Dượng hẳn là biết thân phận của cô, chỉ là không đoán được cô mới là hung thủ.

Cô bắt đầu lo lắng khiến cho lòng bàn tay đổ mồ hôi hột.

“Cha mẹ chồng cũng đã gặp qua, gặp bọn họ thì em sợ cái gì?” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, không ngừng hạ xuống trên mặt cô những nụ hôn vội vã. “Yên tâm! Không có việc gì đâu! Toàn bộ quá trình anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”

Bình luận

Truyện đang đọc