VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1691

“Bị anh đoán được rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi.

“Anh muốn ăn cháo thịt nạc và trứng bắc thảo!” Hoắc Trì Viễn nói tên món ăn.

“Còn gì nữa?” Tề Mẫn Mẫn khom người, giống cô vợ ngoan ngoãn hỏi han.

“Sandwich cà ngừ Cali!”

“Để em đi mua!”

“Gọi điện thoại để người ta giao hàng đến!” Hoắc Trì Viễn kéo Tề Mẫn Mẫn về, cười nói.

Cô vừa trải qua nỗi đau khi mất ba, sức khỏe vẫn không tốt, anh không nỡ để cô vì một bữa sáng mà chạy tới chạy lui như vậy.

“A….. A…..” Tề Mẫn Mẫn le lưỡi, “Chú à, cảm ơn anh đã nhắc nhở! Để em gọi điện thoại!”

Hoắc Trì Viễn đọc số điện thoại của nhà hàng mà họ hay đến ăn để Tề Mẫn Mẫn gọi điện.

Sau khi Tề Mẫn Mẫn gọi cháo thịt nạc trứng bắc thảo và sandwich đã định cúp điện thoại.

“Em không ăn gì sao?” Hoắc Trì Viễn dở khóc dở cười hỏi.

“A…..” Lúc này Tề Mẫn Mẫn mới sực nhớ ra bản thân chưa ăn gì, lập tức nói với nhân viên phục vụ ở đầu dây bên kia, “Mỗi thứ hai xuất!”

Tề Mẫn Mẫn cúp điện thoại xong, Hoắc Trì Viễn đã lôi cô vào lòng, “Em nên gọi món mà mình muốn ý!”

“Sandwich cá ngừ ca li ăn ngon mà. Em cũng thích!” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Hoắc Trì Viễn cười nhéo má cô.

Cô thật hiểu chuyện!

Cho tới bây giờ đều là Hoắc Trì Viễn chiếu cố Tề Mẫn Mẫn, hôm nay hai người đổi vị trí cho nhau, Hoắc Trì Viễn ngược lại có chút không thích ứng được.

“Há mồm!” Tề Mẫn Mẫn múc một muỗng cháo thịt nạc trứng bắc thảo, thổi nguội đưa đến bên môi Hoắc Trì Viễn, cười nói.

“Rốt cục cũng có lúc được làm bệnh nhân.” Hoắc Trì Viễn cười tự giễu.”Được bà xã chăm sóc rồi.”

“Anh nói giống như em không thương anh vậy.” Tề Mẫn Mẫn cười hờn dỗi.

“Anh là đang nói bình thường thân thể anh khoẻ mạnh, không có cơ hội để em hầu hạ anh. Lần này tai nạn xe cộ để cho anh trong họa được phúc.” Hoắc Trì Viễn làm một bộ dáng muôn vàn cảm khái nói.

“Vậy anh có muốn va chạm nặng hơn chút nữa không? Tốt nhất là tay chân đứt gẫy, để cho em “hảo hảo” mà chiếu cố anh!” Tề Mẫn Mẫn cố ý nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn lại, hung hãn hỏi.

“Đừng! Phúc lợi như vậy cũng không quá thoải mái.” Hoắc Trì Viễn khẩn trương lắc đầu.

Tề Mẫn Mẫn bị Hoắc Trì Viễn đùa cho phì cười.

Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn nở nụ cười, Hoắc Trì Viễn cảm thấy đau nhức ở miệng vết thương cũng được thuyên giảm.

Tề Mẫn Mẫn làm hết trách nhiệm của mình, để cho Hoắc Trì Viễn ăn hết bữa sáng mới ngồi đến trên ghế sofa, lấp đầy cái bụng của mình.

Bởi vì Hoắc Trì Viễn cảm thấy đầu óc choáng váng, nên liền dựa vào đầu giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Bình luận

Truyện đang đọc