VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1759

Uy lực của chị dâu nhỏ thật vĩ đại, sự rời đi của chị ấy cuốn theo luôn cả người đàn ông bình tĩnh phong độ.

Đôi mắt mơ hồ đờ đẫn của Hoắc Trì Viễn khẽ liếc nhìn Hoắc Nhiên cùng Giai Tuệ một cái, sau đó lại với lấy chai rượu, cơ hồ là trút cả bình vào miệng.

“Đừng uống nữa.” Hoắc Nhiên đoạt lấy chai rượu trong tay Hoắc Trì Viễn, đau lòng ngăn cản.

“Đừng động vào anh!” Hoắc Trì Viễn đẩy Hoắc Nhiên ra, chật vật cướp lấy chai rượu, “Nâng cốc cùng anh!”

“Anh, anh như vậy đâu phải là cách?” Hoắc Nhiên ngồi xuống bên cạnh Hoắc Trì Viễn, thở dài.

“Tiểu Nhiễm không muốn… Gặp anh. Cô ấy… Hận anh.” Hoắc Trì Viễn rót rượu, thống khổ nói.

“Lúc đấy ai là người che mờ mắt anh?” Hoắc Nhiên liếc mắt nhìn anh mình một cái.

Lúc trước Lynda có nhắc nhở qua anh, Giai Tuệ cũng tin tưởng Tề Mẫn Mẫn vô tội, thế nhưng anh cả vẫn như cũ định tội Tề Mẫn Mẫn.

Bây giờ có hối hận cũng đã muộn.

Chị dâu nhỏ sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh cả.

“Em không cần nhắc nhở…Sự ngu ngốc của anh.” Hoắc Trì Viễn túm lấy chai rượu, vừa ngửa đầu, vừa rót toàn bộ rượu trong bình vào bụng.

Nếu không phải anh hồ đồ, Tề Mẫn Mẫn cũng sẽ không bỏ anh mà đi, nói không chừng hiện tại anh cũng giống Trịnh Húc, hưởng thụ niềm hạnh phúc khi bà xã đang mang trong mình kết tinh của hai người.

“Anh có uống đến chết thì chị dâu nhỏ cũng không trở về đâu!” Hoắc Nhiên dùng sức lay Hoắc Trì Viễn, lớn tiếng nói.

“Anh…..có tỉnh…..Cô ấy…..cũng không trở về!” Hoắc Trì Viễn cười chua xót.

“Có muốn chị ấy chủ động trở về không?” Hoắc Nhiên cười hỏi.

Đột nhiên Hoắc Trì Viễn tỉnh táo hẳn, ngồi thẳng người dậy, “Cậu vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa!”

“Đây là anh đang ra lệnh cho em sao?” Hoắc Nhiên xoa lỗ tai.

Vương Giai Tuệ thấy Hoắc Trì Viễn đã gấp đến mức muốn giết người, vội vàng giật áo Hoắc Nhiên, cười nói: “Anh đừng khiến cho anh cả sốt ruột!”

“Dường như anh không nghe thấy gì! Bà xã, em nói gì vậy?” Hoắc Nhiên làm bộ bị điếc, mê mang hỏi lại.

“Bác sĩ Mông Cổ, anh muốn bị đánh sao?” Vương Giai Tuệ dùng sức nhéo eo Hoắc Nhiên, mãnh liệt hỏi.

“Đánh nó! Anh ủng hộ!” Không biết Hoắc Trì Viễn say thật hay giả, còn bị ép, thô giọng ra lệnh.

“Anh cả, anh là anh ruột em sao?” Hoắc Nhiên lau trán, giống như bị kinh sợ mà đổ mồ hôi lạnh.

“Cậu có nói hay không?” Hoắc Trì Viễn dùng sức giẫm một cái lên chân Hoắc Nhiên.

“Nói!” Hoắc Nhiên lập tức chịu thua.

Vương Giai Tuệ thấy Hoắc Nhiên vẫn không đứng đắn mà vẫn muốn đấu võ mồm với anh cả, vội mở miệng: “Anh cả à, không phải tụi em sắp đính hôn sao? Nếu anh muốn gặp Tề Mẫn Mẫn, em sẽ gọi bạn ấy về. Cô ấy có thể không từ mà biệt nhưng không thể vắng mặt ở lễ đính hôn của em được!” Vương Giai Tuệ cười nói.

Nghe Vương Giai Tuệ nói vậy, Hoắc Trì Viễn tỉnh táo lại.

“Tiệc đính hôn?”

“Đúng vậy! Là ngày kia đó!” Vương Giai Tuệ cười gật đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc