VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 990

Được Hoắc trì Viễn yêu chiều, Tề Mẫn Mẫn sẽ có hạnh phúc. Sẽ không giống như mẹ mình, gả cho một người đàn ông không đáng.

Tề Bằng Trình tự trách.

Tuy Nhã Lam không phải vì phát hiện ông bên ngoài có tình nhân mà chết. Nhưng cũng bởi vì ông bị Dương Nguyệt Quyên làm mê mẩn đầu óc, không quan tâm đến sức khỏe của bà.

Nếu lúc trước, ông có thể quan tâm đến Nhã Lam nhiều hơn thì chắc hẳn bà sẽ không bị bệnh tim tái phát mà chết.

Nhớ đến ngày Nhã Lam bị đột tử, ông còn đang đàm phán một hội nghị ở châu Âu, không thể không tự trách.

Chẳng những không bảo vệ được Nhã Lam lại còn hại cha vợ bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết.

Nếu không phải vì Tề Mẫn Mẫn, ông thật sự không lưu luyến chút nào mà tự tử theo.

“Dượng, đường đừng quá tự trách. Kỳ thật ông cụ cũng vì bệnh tình quá nguy kịch thôi. Cái chết với ông cụ mà nói là chuyện sớm hay muộn thôi!” Trác Liệt cố gắng an ủi Tề Bằng Trình, sợ ông lại nghĩ quẩn.

“Nhưng mà nếu không phải dượng cưới một người phụ nữ ác độc thì chắc hẳn ông cũ cũng không mất sớm như vậy, lại còn bị tức chết!” Trong mắt Tề Bằng Trình cực kỳ hối hận và tự trách.

Trở lại nhà cha vợ, Tề Bằng Trình nhìn thấy A Thập Khố và những người trong tộc đang đục đẽo hai nửa của gốc cây cổ thủ ở trong sân.

“Trác Liệt! Bọn họ đang là gì vậy?” Tề Bằng Trình kì quái hỏi.

“Bọn họ đang làm quan tài cho ông!” Trác Liệt trầm giọng trả lời.

“Quan tài?” Tề Bằng Trình chưa bao giờ thấy kiểu quan tài như vậy.

“Ừm! Đục rỗng ruột của hai nửa thân cây, để người vào, rồi lại ghép hai thân cây lại! Đây gọi là tục phong táng của nơi đây!” Trác Liệt giải thích.

Nghe thấy Trác Liệt nói vậy, Tề Bằng Trình lập tức đi qua, đoạt lấy búa trong tay A Thập Khố, khàn giọng nói: “Để tôi!”

“Anh có thể sao?” A Thập Khố kinh ngạc nhìn Tề Bằng Trình.

“Mọi người dạy tôi!” Tề Bằng Trình đỏ mắt nói, “Đây là chút việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho cha vợ!”

A Thập Khố dùng sức vỗ vai Tề Bằng Trình, trầm giọng đáp: “Được rồi, anh qua đây!”

Trở lại bên cạnh linh sàng (giường để xác), Tề Mẫn Mẫn thấy ba đang dùng búa đục một nửa thân cây đại thụ, nhìn Hoắc trì Viễn kì quái hỏi: “Hoắc trì Viễn, ba đang làm gì vậy?”

“Không biết! Em lên trên cao một chút cho ấm! Anh ra xem như thế nào!” Hoắc trì Viễn vỗ vỗ mặt Tề Mẫn Mẫn, nói.

“Không cần! Em muốn ở bên ông ngoại!” Tề Mẫn Mẫn nghẹn ngào nói, “Em muốn ở bên ông thêm một chút!”

“Cẩn thận một chút, trên mặt đất lạnh, đừng để bị ảnh hưởng!” Hoắc trì Viễn lấy một cái nệm để Tề Mẫn Mẫn ngồi lên trên đó, “Như vậy sẽ đỡ hơn!”

Hoắc trì Viễn đi đến bên ngoài, giữ chặt Trác Liệt hỏi rồi cũng cầm một chiếc búa đi lên cùng đục với Tề Bằng Trình.

“Con đi chăm sóc cho Tề Mẫn Mẫn đi!” Tề Bằng Trình lau mồ hôi trên trán, ngẩng đầu nói với Hoắc trì Viễn.

“Cứ coi như để con tận hiếu thay Tề Mẫn Mẫn đi!” Hoắc trì Viễn không dừng động tác trong tay lại, bình tĩnh trả lời.

Tề Bằng Trình cũng không kiên trì nữa, hơi xoa cẳng tay một chút rồi tiếp tục quăng búa đục.

Bình luận

Truyện đang đọc