VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 877

….

“Thật sự không cần chúng ta ngồi cùng sao?” Hoắc Nhiên ló ra khỏi cửa xe, cười hỏi Tề Mẫn Mẫn

“Thật sự không cần!” Tề Mẫn Mẫn cười khoát tay với Hoắc Nhiên: “Anh nhanh đưa Giai Tuệ về nhà đi. Đừng lo lắng cho em.”

“Anhd dưa Giai Tuệ về rồi đón các em.” Hoắc Nhiên kéo cửa xe xuống, cười với Tề Mẫn Mẫn.

“ Cũng được!” Tề Mẫn Mẫn cúi đầu cười, vẫy tay với hai người qua cửa kính xe: “Đi nhanh đi, xe sau chờ đến sốt ruột rồi.”

Nhìn xe Hoắc Nhiên đi xa, Tề Mẫn Mẫn giơ tay nhìn thoáng qua đồng hồ.

Tuy ăn cơm xong đã lâu, nhưng đến sân bay còn chưa đến bảy giờ,

Xem ra còn phải đợi hơn một giờ.

Tề Mẫn Mẫn đi vào sảnh, lấy điện thoại cầm tay ra bắt đầu chơi trò chơi.

Lúc ấy chỉ còn tám phút nữa, cô để điện thoại vào túi, đi đến cửa an ninh.

Còn chưa đến nơi, tay cô đã bị một người nắm lấy.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn người cầm tay mình: “Ba?”

“Đi theo ba!” Tề Bằng Trình cầm vé máy bay trong tay, cực kỳ nghiêm túc.

“Con…… con muốn chờ Hoắc trì Viễn!” Tề Mẫn Mẫn vừa vùng vẫy, vừa nói.

“Không kịp! Lên máy bay ba sẽ giải thích tỉ mỉ hơn với con!” Tề Bằng Trình chỉ cậu thanh niên đằng sau: “Đây là anh họ con, Xước Luân Bố Khố!”

“Anh họ?” Tề Mẫn Mẫn nhìn cậu thanh niên da ngăm đen, rắn chắc, hơi sửng sốt: “Xước…… vải?”

Trong trí nhớ, cô chưa bao giờ gặp qua những người thân bên họ ngoại nên cực kỳ xa lạ với họ.

“Xin chào! Em có thể gọi anh là Trác Liệt!” Xước Luân Bố Khố vươn tay với Tề Mẫn Mẫn, lễ phép cười nói.

Tề Bằng Trình nhìn đồng hồ, vội vàng nói: “Máy bay sắp cất cánh rồi, bây giờ không phải lúc để ôn chuyện!”

“Cái gì…… cái gì cất cánh?” Tim Tề Mẫn Mẫn đập loạn nhìn ba.

“Còn 10 phút thôi! Nhanh lên 1 chút!” Tề Bằng Trình túm tay con gái chạy về phía trước!

“Ba, con muốn chờ Hoắc trì Viễn!” Tuy không ai nói cho Tề Mẫn Mẫn biết là bọn họ sắp đi đâu nhưng Tề Mẫn Mẫn có chút dự cảm xấu. “Tám giờ là anh ấy hạ cánh rồi!”

“Ba biết!” Tề Bằng Trình nghiêm túc trả lời nhưng tốc độ dưới chân không hề giảm.

“Con muốn ở lại!” Tề Mẫn Mẫn kéo người về phía sau, đứng yên tại chỗ.

Tề Bằng Trình quay đầu, nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Bệnh tình ông ngoại con nguy kịch, ông muốn trước khi chết gặp mặt con một lần!”

“Ông ngoại?” Tim Tề Mẫn Mẫn hơi run rẩy một chút.

Tuy cô chưa từng gặp ông ngoại nhưng lúc nghe thấy bệnh ông ngoại đã nguy kịch, cô cảm thấy đau lòng không thôi.

“Ừ! Ông ngoại con!” Tề Bằng Trình nói xong, nắm chặt tay Tề Mẫn Mẫn, kéo cô vào cửa soát vé.

Tề Mẫn Mẫn không vùng vẫy nữa, vừa đi vừa ngoái đầu nhìn, ánh mắt đau lòng.

Chỉ cần chờ thêm nửa tiếng nữa, cô có thể nhìn thấy Hoắc trì Viễn rồi

Vì sao số mệnh vẫn trêu chọc cô như thế?

Không thể để cô và Hoắc trì Viễn ở chung một chỗ được sao?

Bình luận

Truyện đang đọc