VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1266

Bởi vì hàng ngày đều ở bên Giai Tuệ, buổi tối hai cô còn ôn bài cùng nhau, cho nên cô vô cùng rõ ràng Hoắc Nhiên gọi điện đúng giờ như thế nào. Quả thật đúng giờ như khi đi học, muộn 1 phút cũng không được.

“Xem ra em gái không giống như người yêu. Đối xử bất công!” Hoắc Tương bất mãn thở dài.

“Cháu cũng đi tìm ai đó đi, để cho người ta ngày gọi cho cháu 3 lần.” Bà nội Hoắc chỉ chỉ vào trán Hoắc Tương.

Bị nói trúng chỗ đau, Hoắc Tương có chút thất thần.

Hoắc Trì Viễn lập tức ho khan một tiếng, vừa gắp rau cho bà nội, vừa quan tâm nhìn Hoắc Tương.

“Xem ra anh hai Cố thật sự yêu Giai Tuệ.” Tề Mẫn Mẫn đắc ý cười nói.

“Em chưa bao giờ nhìn thấy anh ấy đối với người con gái nào như vậy. Thật đó!” Hoắc Tương giơ một bàn tay lên thề, “Chị dâu nhỏ, chị khuyên bạn thân của chị mau mau chấp nhận anh hai đi.”

“Khuyên chứ, nhưng em cũng không thể ép bạn ấy. Cứ chờ quyết định của bạn ấy đi.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời.

Cô tuy rằng vẫn cố gắng tác thành cho Hoắc Nhiên và Giai Tuệ, nhưng cô tuyệt đối tôn trọng quyết định của Giai Tuệ.

Không làm chị em dâu cũng được, vẫn là bạn thân.

Chỉ là Hoắc Nhiên sẽ bị tổn thương.

Cá và gấu có thể đến với nhau thì tốt rồi!

Cô thật sự có chút lòng tham.

Tình thân, tình bạn cô đều muốn.

“Moi người đến với nhau đều do duyên phận.” Hoắc Trì Viễn lột một con tôm nhỏ bỏ vào đĩa của Tề Mẫn Mẫn, “Dù đó là Hoắc Nhiên, muốn chạy cũng chạy không thoát.

Tề Mẫn Mẫn dùng sức gật gật đầu.

Duyên phận thật sự rất thần kỳ.

Nửa năm trước, cô bị Hoắc Trì Viễn hận đến thấu xương, nhưng hiện giờ lại trở thành người mà anh yêu sâu đậm.

Cô không dám đòi hỏi chữ “nhất”, vì hành phúc này là do cô

Yêu cô là đủ rồi.

Cơm nước xong, cô chạy vào phòng ngủ, cô gọi điện cho Giai Tuệ:”Giai Tuệ, nói cho cậu biết một việc, nghe xong cậu đừng cảm động đến phát khóc luôn đấy.”

“Cái gì?” Vương Giai Tuệ kinh ngạc hỏi.

“Hoắc Trì Viễn nói Hoắc Nhiên lần này đi công tác rất bận rộn, anh ấy chưa hề gặp Hoắc Trì Viễn, Hoắc Tương gọi điện cho anh ấy, anh ấy nói có việc liền cúp máy, cũng không hề gọi điện lại. Nhưng mỗi ngày anh ấy đều gọi cho cậu rất đúng giờ, nói chuyện cũng phải nửa tiếng. Anh ấy quan tâm đến cậu như vậy! Cảm động chứ?” Tề Mẫn Mẫn cười hỏi.

“Có lẽ…lúc ấy anh ấy rảnh.” Vương Giai Tuệ do dự một chút, lúng ta lúng túng nói.

“Vậy sao anh ấy chỉ gọi cho mỗi cậu mà không hề gọi về nhà?” Tề Mẫn Mẫn phản đối nói.

“Tớ….” Vương Giai Tuệ đỏ mặt gắt gỏng, “Tiểu Nhiễm, cậu không thể nói chuyện gì khác sao?”

“Không có chuyện gì khác.” Tề Mẫn Mẫn cười trả lời, “Cậu cứ vụng trộm cảm động đi! Có thể không nói cho tớ.”

Bình luận

Truyện đang đọc