VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 146

Hoắc Nhiên giữ chặt cô:”Chị dâu nhỏ, chị muốn mặc thế này đi tắm suối nước nóng?”

Tề Mẫn Mẫn không hiểu nhìn Hoắc Nhiên. Cô ăn mặc như thế này thì sao chứ? Trên người cô là chiếc váy hiệu Channel phiên bản giới hạn mà cha cô đi Paris về mua cho.

“Đi theo em.” Hoắc Nhiên kéo cô đến một cửa hàng chuyên bán đồ tắm, tự mình lựa chọn cho cô một bộ áo tắm cực kỳ khêu gợi.

“Hở quá!” Tề Mẫn Mẫn lập tức quăng lại áo tắm cho Hoắc Nhiên.

“Quản lý nói, mỹ nữ bên cạnh anh em dáng người cực phẩm. Chị dâu nhỏ muốn bị yếu thế sao?” Hoắc Nhiên cười trêu chọc.

……..

Hoắc Trì Viễn ghé vào bờ, cầm lấy điện thoại trên hòn đá, bấm gọi Tề Mẫn Mẫn, vẫn không có người nghe máy. Anh lo lắng nhíu mi:”Nha đầu, mau nghe máy!”

Vì sao Tề Mẫn Mẫn không nghe điện thoại?

Hay là xảy ra chuyện gì rồi?

Hoắc Trì Viễn bất an nhăn trán, không dám nghĩ.

Lynda nhìn dáng người của Hoắc Trì Viễn đang ngồi thành hình tam giác, nhìn anh lộ nửa người trên mặt hồ nước nóng, trong lòng tràn ngập cảm giác ái mộ. Người đàn ông này không chỉ khuất phục tâm trí cô, ngay cả dáng người hoàn hảo hảo này có thể làm cho người phụ nữ nào cũng điêu đứng.

Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc có vận may gì vậy?

Cô đang thư giãn toàn thân trong nước nóng, đội nhiên hét lên một tiếng, bản thân không thể khống chế mà nhoài vế phía Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn đỡ lấy Lynda theo bản năng:”Cẩn thận!”

“Có cá, cá đang rỉa gan bàn chân tôi.” Lynda đỏ mặt giải thích. Cô có ý áp sát Hoắc Trì Viễn, dán thân hình đầy đặn của mình lên bờ vai cao lớn của anh.

“Cẩn thận một chút.” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc dặn dò.

“Chú!” Lúc này, một âm thanh tức giận truyền vào tai Hoắc Trì Viễn.

Hoắc Trì Viễn khiếp sợ buông Lynda ra, vô tình đẩy cô ngã vào hồ nước nóng, nhảy lên bờ, bước đến với Tề Mẫn Mẫn đang chỉ mặc áo tắm ba mảnh. Dáng người hoàn mĩ đang mặc áo tắm của cô càng trở nên mê người. Anh phát hiện ra thật nhiều đàn ông đang đang nhìn Tề Mẫn Mẫn. Anh nghiêm mặt, nhặt khăn tắm lớn trên chiếc ghế trên bờ, tiến tới buộc thật kín người cô.

“Sao em lại tới đây?”

“Vừa rồi không phải anh vẫn ôm ấp mỹ nữ thật sự vui vẻ đó sao?” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn nói. Cô biết Lynda nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để câu dẫn Hoắc Trì Viễn. Quả nhiên, cô còn chưa đi qua đã thấy Lynda cố ý rơi vào trong lòng Hoắc Trì Viễn.

“Anh ôm em mới vui vẻ.” Bàn tay to của Hoắc Trì Viễnh xoa chỗ cánh tay của cô, trong mắt tràn ngập dịu dàng.

“Đừng lừa em! Em thấy hết được!” Tuy cô biết Hoắc Trì Viễn không sai, nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Lynda muốn nhào đi lên, anh sẽ không né tránh sao?

“Anh chỉ là tốt bụng đỡ cô ấy một cái. Nha đầu, không cần lúc nào cũng ăn dấm chua.” Hoắc Trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, vô tội giải thích.

“Cũng không phải là anh cho em cơ hội để ghen sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm eo của anh, nghiêm chỉnh kháng nghị.

Bình luận

Truyện đang đọc