VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 362

“Không mời tôi uống một chén?” Người đàn ông cười, dựa vào bên cạnh quầy bar nói.

“Phương pháp đến gần mỹ nữ này của anh quá LOW.” Hoắc Tương lạnh lùng cong một bên khóe miệng, cười cười.

“Là sao? Không đến gần mỹ nữ bao giờ, không biết.” Người đàn ông nhún vai.

“Cùng chị đây giả ngây thơ?” Hoắc Tương khiêu khích cười.

Người đàn ông này nhìn ít nhất cũng ba mươi mấy tuổi, chưa từng đụng qua phụ nữ ai tin đây? Hiện tại con trai mười mấy tuổi cũng đã không còn gì rồi.

“Lúc tuổi còn trẻ vội vàng bài vở, sau khi về nước bận rộn công tác, thực không bao giờ chủ động đến gần mỹ nữ.” Người đàn ông cười nhợt nhạt.

“Rùa biển?” Hoắc Tương vừa uống rượu vừa quan sát anh ta.

Người đàn ông này có vẻ khôi ngô, mặt góc cạnh, mũi cao, nghe nói những người mũi cao đều có năng lực vượt trội. Không biết thật giả ra sao.

“Chỉ cần không không lâu lông xanh, cái gì cũng được.” Người đàn ông cười nói.

Tại quán cà phê M gặp được Hoắc Tương, cô mặc một chiếc quần dài màu cà phê, áo sơ mi tơ tằm, tóc dài búi tùy ý ở sau gáy, cả người đều đẹp dịu dàng. Mà cô bây giờ, mắt màu khói, lông mi giả, môi đỏ mọng gợi cảm… Hoàn toàn là một người phụ nữ gợi cảm thời thượng, lễ phục không thể che được hoàn toàn thân thể gợi cảm của cô.

Hoắc Tương bị người đàn ông cười đùa: “Muốn uống gì?”

“Manhattan.” Người đàn ông không khách khí trả lời.

“Một ly Manhattan, một ly Bloody Mary.” Hoắc Tương cười nói.

“Có thể biết được tên mỹ nữ sao?” Người đàn ông thanh nhã cười hỏi.

Vỗn dĩ Hoắc Tương không muốn phát triển với người đàn ông này, cho nên cười trả lời: “Chu Du.”

“Sao mà khéo, tôi là Gia Cát Lượng.” Người đàn ông trả lời.

Hoắc Tương nhận lấy hai ly rượu, đưa manhattan cho người kia, tiêu sái nói: “Chúc mừng chúng ta quen nhau, cạn một ly.”

Người đàn ông tao nhã dựa vào quầy bar, chạm với cô, nhấp một ngụm.

“Tôi cạn rồi, Gia Cát Lượng, anh không được rồi, phải uống.”

“Lát nữa tôi phải lái xe.” Người đàn ông từ chối mệnh lệnh của Hoắc Tương.

“Không có ý nghĩa. Tôi đi tìm tiểu Kiều của tôi đi.” Hoắc Tương đặt chén rượu xuống, gia nhập vào sân nhảy, không để ý đến người đàn ông tự xưng là Gia Cát lượng kia.

Hoắc Trì Viễn đỗ xe ở cửa biệt thự, cúi đầu nhìn Tề Mẫn Mẫn đang ngủ trước ngực mình, khẽ nói bên tai cô: “Nha đầu, về nhà rồi.”

Tề Mẫn Mẫn thật sự đã ngủ say, cũng không nghe thấy tiếng gọi của Hoắc Trì Viễn, ở trong lòng anh vặn vẹo một chút, rồi tiếp tục ngủ.

Hoắc Trì Viễn thấy thể, liền mở khóa xe, rút chìa khóa, ôm cô xuống xe.

Dì Lưu nhìn thấy bọn họ trở về, lập tức chạy ra giúp mở cửa: “Cậu chủ…”

“Suỵt! Tề Mẫn Mẫn đang ngủ.” Hoắc Trì Viễn nhẹ giọng ngăn cản dì Lưu nói chuyện, liền ôm Tề Mẫn Mẫn lên lầu.

Nhẹ nhàng đặt Tề Mẫn Mẫn trên giường, sau đó anh giúp cô cởi giầy, giúp cô thay áo ngủ.

“Chú?” Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, phát hiện Hoắc Trì Viễn đang đắp chăn cho mình, lập tức dụi mắt,”Về nhà rồi sao?”

Bình luận

Truyện đang đọc