VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 902

Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc cho rằng Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn sẽ không đi sớm cho nên sáng sớm hôm sau, hai mẹ con họ chui từ chăn ấm ra.

Đã ở lâu tại thành phố A, mẹ con họ không thể thích ứng nơi rét lạnh như vậy.

Tề Lạc mặc quần áo tử tế rồi lập tức chạy khỏi phòng, giữ lấy một nhân viên đi ngang qua: “Tôi muốn đổi phòng khác! Phòng tổng thống còn trống không?”

“Thật xin lỗi. Tạm thời chúng tôi không thể đáp ứng nhu cầu của cô được. Chúng tôi có khách đã thuê phòng Tổng Thống một tuần rồi!” Nhân viên phục vụ lễ phép giải thích.

“Vậy bọn họ có ở trong phòng không? Tôi muốn xin họ nhường phòng cho tôi!” Tề Lạc xoa cổ nói, “Giường phòng kia quá cứng, cổ tôi rất đau!”

“Hình như bọn họ vừa xuống tầng ạ!” Nhân viên phục vụ nói xong, vôi vàng đi dọn phòng.

Tề Lạc vôi vàng trở lại, thấy Dương Nguyệt Quyên vừa tẩy trang, nói: “Mẹ, nhanh lên! Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đã xuống lầu! Nếu không đi chúng ta sẽ không đuổi kịp bọn họ!”

“Mẹ phải trang điểm đã!” Dương Nguyệt Quyên ném khăn mặt lên bàn trang điểm, khó xử nói.

“Bây giờ là lúc nào rồi mà mẹ còn muốn trang điểm chứ?” Tề Lạc chạy lên trước, phủ thêm áo khoác cho Dương Nguyệt Quyên.

“Mẹ như thế này sao dám gặp ai?” Dương Nguyệt Quyên giữ mặt, lo lắng hỏi.

“Yên tâm, không ai nhận ra mẹ đâu!” Tề Lạc nhìn thấy vết nám và nếp nhăn trên mặt mẹ, bình tĩnh nói. “Mẹ còn quan tâm đến mặt mũi mình nữa sẽ không thấy Tề Mẫn Mẫn đâu! Mẹ không quên mục đích mẹ con ta tới đây chứ?”

“Đươngnhiên không quên rồi!” Dương Nguyệt Quyên bỏ tay xuống, ngạo mạn nói.

“Đi thôi, mau lên ạ!” Thang máy dừng ở lầu một. Tề Lạc túm tay Dương Nguyệt Quyên chạy ra.

Hai người đứng ở trước cửa khách sạn, nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tề Mẫn Mẫn đâu.

Tề Lạc bất mãn giậm chân, “Đáng ghét!”

Dương Nguyệt Quyên mở ví, lấy vài tờ một trăm Tệ, đưa cho người giữ cửa, cười hỏi: “Vừa rồi có đôi nam nữ nào ra ngoài không? Nam cao chừng 1m86 chừng 30 tuổi. Nữ chừng 18 tuổi!”

“Hình như…… “ Cậu bé giữ cửa cau mày nhớ lại, lắc đầu. “Không có! Hôm qua đúng là có một đôi như vậy vào khách sạn. Nhưng hôm nay tôi chưa thấy họ ra ngoài!”

“Còn chưa đi sao?” Tề Lạc nghe cậu bé giữ cửa nói vậy, thiếu chút nữa vui vẻ thét chói tai.

“Bình tĩnh!” Dương Nguyệt Quyên lập tức cầm tay Tề Lạc, túm cô ta vào sảnh khách sạn. “Nếu bọn họ chưa đi chắc là đang ăn sáng. Chúng ta chờ là được!”

“Chỗ kia khá kín đáo!” Tề Lạc chỉ vào một góc, ở đó có một loạt ghê sô pha, bên cạnh đó có một cái cột lớn. Từ hướng nhà ăn nhìn qua, chiếc ghế sô pha đó bị cột che lấp, đúng là một góc chết.

Hai mẹ con lập tức đi qua đó, trốn ở đằng sau ghế sô pha.

Khoảng chừng 10 phút sau, Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi tới. Anh nhẹ nhàng nhéo mặt Tề Mẫn Mẫn, “Hôm nay dậy sớm như thế có mệt không?”

“Vì sao chứ?” Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn, “Rõ ràng là anh…… “

Sau đó cô không nói gì nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

“Anh làm sao?” Hoắc trì Viễn cúi thấp đầu, áp vào tai Tề Mẫn Mẫn hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc