VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1368

Nếu như Hoắc Nhiên vẫn kề cận cô, thì cô không thể giữ được đến ngày bọn họ vượt qua lôi trì rồi.

“Đứa ngốc, nhà em với nhà anh không phải cũng giống nhau sao? Chờ em gả cho anh, nhà em liền là nhà anh.” Hoắc Nhiên vô liêm sỉ cười nói.

Tuy Hoắc Nhiên nói có chút đạo lý, nhưng Vương Giai Tuệ vẫn trừng mắt nhìn đối phương: “Ngụy biện!”

“Nghiêng 180 độ thành thẳng rồi.” Hoắc Nhiên dõng dạc nở nụ cười.

Vương Giai Tuệ nhìn hai lúm đồng xu rõ ràng trên má Hoắc Nhiên, tức cũng không được, yêu cũng không phải.

Hoắc Nhiên nắm tay cô, đặt ở trong lòng, buộc chặt tay cười nói: “Thật tốt.”

“Trước kia em rất cố chấp… thật ra… là em có cảm giác với anh.” Vương Giai Tuệ biết chính mình đã khiến anh có chút khổ sở, liền có chút có lỗi nói.

Thật ra lấy tình hình của gia đình cô, Hoắc Nhiên có thể nhìn tới được cô chính là phúc khí của cô, cô lại một lần hai lượt bỏ qua mị lực của anh, từ chối sự theo đuổi của anh.

“Em không cần giải thích. Đối với người đàn ông như anh, phải có chút khó khăn. Nếu không thì anh không hiểu được phải quý trọng.” Hoắc Nhiên đứng lại, nắm bả vai của Giai Tuệ, thật sự nói: “Vợ à, em cho anh ít nhiều khó khăn anh đều có thể nhận, chỉ cần em đồng ý yêu anh.”

“Nghe qua có vẻ như anh vui vẻ chịu đựng.” Vương Giai Tuệ bĩu môi, nở nụ cười.

Anh không nói lời tâm tình đều có thể làm cho người ta chán chết, này vừa nói, cô trực tiếp đã bị ngọt chết rồi.

“Đúng, vợ của anh cho, anh đều vui vẻ chịu đựng!” Hoắc Nhiên lên mặt nở nụ cười.

“Em còn chưa gả cho anh!” Vương Giai Tuệ thẹn thùng lườm Hoắc Nhiên một cái.

“Sớm muộn gì cũng phải gả.” Hoắc Nhiên cười ôm Vương Giai Tuệ: “Vợ à, chúng ta về nhà.”

“Anh thực sự không tình toán trở về nhà? Bà nội anh còn đang ở nhà chờ anh?” Vương Giai Tuệ cũng không phải cố ý đuổi anh về nhà, chỉ là xấu hổ khi để cho mẹ anh và bà nội biết anh vẫn ở cùng với mình. Tuy cô mạnh miệng, muốn để anh về nhà anh, thật ra trong lòng là không nỡ. Cô trong mong hơn một tháng mới trông mong được anh trở về, cũng muốn ở bên anh nhiều thêm một chút

“A… Anh gọi điện thoại.” Hoắc Nhiên lập tức nhớ tới mình còn chưa báo bình an với bà nội.

Anh lập tức lấy điện thoại ra, khởi động mát xong liền gọi về nhà.

“Bà nội, cháu là Hoắc Nhiên.”

“Tiểu Nhiên, tối hôm qua cháu xuống máy bay liền chạy đi đâu rồi?” Mặt bà nội nghiêm lại, mất hứng chất vấn.

“Xuống máy bay quá muộn, cháu sợ quấy rầy bà nghỉ ngơi.” Hoắc Nhiên ha ha nở nụ cười hai tiếng.

“Hôm nay vì sao không trở lại? Ngay cả cuộc điện thoại cũng không gọi lại,không biết bà nội sẽ lo lắng sao?” Bà nội Hoắc oán giận như đứa bé.

“Bà nội, cháu xin lỗi, cháu và bạn chơi đến điên rồi, quên mất không gọi cho bà. Là lỗi của cháu, sáng mai cháu sẽ trở về chịu đòn nhận tội.” Hoắc Nhiên lập tức thuận theo nói.

“Sáng mai cháu mới trở về?” Bà nội Hoắc không rất cao hứng hỏi han.

“Cháu và bạn hẹn nhau đi leo núi, không thể thất hẹn được?” Hoắc Nhiên đùa dai cười hỏi.

“Bạn còn quan trọng hơn bà nội sao? Cháu đi leo núi đi, tốt nhất vĩnh viễn đừng trở về.” Bà nội Hoắc bất mãn hừ một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc