VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1222

“Cảm ơn!” Tề Mẫn Mẫn cùng Vương Giai Tuệ cùng lúc đồng thanh nói.

“Nghe thấy đã rất thú vị rồi. Cố lên!” Ứng Mẫn mỉm cười yếu ớt.

Hoắc Nhiên cùng Hoắc Trì Viễn đi vào cửa hàng miễn thuế, liền thoáng va phải một người. Đối phương tóc dài uốn cong bất hạnh vướng phải nút áo khoác bạc của Hoắc Nhiên.

Đối phương lập tức đau đến kêu nhỏ một tiếng.

Hoắc Nhiên khẩn trương trấn an đối phương: “Tiểu thư, đừng nhúc nhích. Để tôi tháo.”

Đối phương nghe thấy giọng nói của anh, sửng sốt, im lặng đứng trước mặt Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên nhìn không thấy mặt đối phương mặt, chỉ nhìn thấy một đầu tóc quăn xinh đẹp.

Anh vô cùng cẩn thận gỡ từng sợi tóc ra, sau đó cười nói: “Được rồi! Tiểu thư không có việc gì chứ?”

“Tôi không sao. Cám ơn!” Đối phương cứng ngắc trả lời xong, liền bối rối chạy đi.

Hoắc Nhiên nghe được giọng nói mềm mại của người phụ nữ, lập tức nhanh tay muốn túm lại. Nhưng thật tiếc là anh phản ứng chậm, đói phương đã chạy trước một bước.

Nhìn bóng lưng chạy mất dép kia, Hoắc Nhiên liền nắm chặt quả đấm.

Hoắc Trì Viễn nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh, anh giúp em điều tra một người!” Hoắc Nhiên trậm giọng, lạnh lùng nói.

“Ai?” Hoắc Trì Viễn nhìn cô gái đã đi xa.

“Liêu Phàm!” Hoắc Nhiên cắn môn, tâm trạng nặng nề nhìn bóng dáng cô gái kia biến mất trong đám đông.

Giọng nói kia chắc chắn Hoắc Nhiên sẽ không nghe lầm bởi vì chủ nhân của nó khiến anh gặp ác mộng suốt mười năm nay.

“Được!” Hoắc Trì Viễn lập tức gật đầu đồng ý. “Chờ chú về, anh sẽ gửi tư liệu liên quan đến Liêu Phàm cho. Bao gồm cả tình hình cuộc hôn nhân của cô ta.”

“Em muốn biết lúc trước vì lý do gì mà cô ấy không một lời từ biệt đã biến mất!” Hoắc Nhiên chua xót cắn môi.

Cả đời này của anh bị hai cô gái coi thường, từ chối.

Một người là Vương Giai Tuệ còn người ia là Liêu Phàm.

“Mối tình đâu à?” Hoắc Trì Viễn quan tâm hỏi.

Lúc Hoắc Nhiên còn nhỏ, Hoắc Trì Viễn đang học ở thành phố B. Cho nên anh không biết nhiều chuyện của cậu em này.

“Có thể coi là như vậy! Nhưng mối tình đầu không có kết quả!” Hoắc Nhiên tự giễu, “Em vẫn không hiểu lý do tại sao bị vứt bỏ!”

“Biết thì sao chứ? Chẳng lẽ chú muốn vớt vát gì sao?” Hoắc Trì Viễn dựa người vào tường, bình tĩnh nhìn Hoắc Nhiên.

“Không! Đã không có cảm giác gì rồi! Chỉ cảm thấy sự tự tôn bị mất hết thôi!” Hoắc Nhiên lắc đâu.

Tình cảm cũng đã phai nhạt dần, anh cũng không suy nghĩ nhiều mà chỉ đứng ở trong sảnh sân bay với anh trai thưởng thức thuốc lá.

“Anh, Ứng Mẫn có tình cảm với anh!”

“Chú cũng nhận ra sao?” Hoắc Trì Viễn nhếch miệng.

Bình luận

Truyện đang đọc