VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 114

Khi anh quấn khăn tắm đi ra thì nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn đang che mặt ở trong chăn, chỉ để lội ra hai con mắt to xinh đẹp, vui sướng nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm, vừa thấy anh đi ra, cô lập tức nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Anh nhíu mày: “Bưởng bỉnh!”

Tề Mẫn Mẫn luôn luôn cố nén cười ở trong chăn rốt cuộc không giả vờ được nữa, cười hỏi Hoắc Trì Viễn: “Chú, mát mẻ không?”

“Không lạnh! Toàn thân anh đều nhanh sôi trào!” Hoắc Trì Viễn một phen xốc chăn lên, đánh tới Tề Mẫn Mẫn, “Hạ nhiệt độ cho anh!”

“Không cần!” Tề Mẫn Mẫn ở dưới người Hoắc Trì Viễn vừa cười vừa né tránh, “Tôi cũng không phải điều hòa, sao có thể hạ nhiệt độ cho chú?”

Hoắc Trì Viễn bá đạo cố định ở thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, mê hoặc mang theo ý cười cắn cánh môi của cô: “Hạ nhiệt độ như vậy!”

“Không được!” Tề Mẫn Mẫn cảm nhận được sự xâm lược từ trên người anh, liền đá hai chân chống cự, “Chú uống quá nhiều, muốn ngoan ngoãn ngủ!”

“Tôi là muốn ngủ…..Ngủ với em!” Hoắc Trì Viễn nâng Tề Mẫn Mẫn lên, định tiến công, lại bị Tề Mẫn Mẫn ngăn cản.

“Không TT!”

Hoắc Trì Viễn ảo não ngồi xuống, bóc một miếng dán còn ướt trên trán xuống.

“Chú, chú liền ngoan ngoan ngủ đi!” Tề Mẫn Mẫn dịch chuyển người ra, sau đó vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh nói với anh, “Ngoan!”

Hoắc Trì Viễn quay đầu, tà tà nở nụ cười một chút: “Chờ anh!”

“Chú, chú không cần cười đến tà ác như vậy.” Tề Mẫn Mẫn sờ sờ chỗ nổi da gà trên người mình.

Hoắc Trì Viễn không nói gì, đứng dậy đi phòng tắm.

Mấy chục giây sau, anh liền cầm một hộp 0. 01 hạnh phúc đi ra.

Nhìn thấy trong tay Hoắc Trì Viễn có thứ gì đó, Tề Mẫn Mẫn lập tức trở nên ngơ ngẩn:”Ch….Chú…Chú lấy nó ở đâu ra vậy?

“Trong túi quần” Hoắc Trì Viễn cười nói mờ ám.

“Chú thật xấu xa!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt sẵng giọng. Lúc anh xuống xe đã mang hạnh phúc 0.01 trên người. Anh sớm đã tính muốn cùng cô đêm nay!

“Tôi bây giờ đã có vợ rồi, không thể tiếp tục làm hòa thượng nữa” Hoắc Trì Viễn ném khăn tắm xuống, nhào về phía Tề Mẫn Mẫn, “Vợ à, yêu yêu!”

Tề Mẫn Mẫn bưng mặt, không dám nhìn vào cơ ngực kiện mỹ của Hoắc Trì Viễn:”Đừng! Còn đau!”

“Lần này tôi sẽ thật dịu dàng.” Hoắc Trì Viễn mê hoặc nói. Anh kéo hai tay đang bưng mặt của Tề Mẫn Mẫn xuống, nhiệt tình hôn lên cánh môi mềm mại của cô.

…..

Sáng sớm hôm sau, Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại thấy toàn thân đau đớn. Cô dùng chân ra sức đá Hoắc Trì Viễn:”Chú đồ xấu xa! Chú nói dịu dàng tốt đẹp ở đâu hả?”

Hoắc Trì Viễn xoay người đè Tề Mẫn Mẫn xuống, ngăn lại hành động bạo lực của cô:”Tôi thực sự cố gắng muốn dịu dàng, nhưng là….nhịn không được.”

“Chú còn nghi ngờ tôi nữa sao?” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt trừng Hoắc Trì Viễn. Ý anh chính là nói cô mê hoặc anh, làm cho anh không thể khống chế được.

Bình luận

Truyện đang đọc