VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ



Lái xe đứng ở ngoài cửa kính xe, xấu hổ gõ cửa kính: “Hoắc tổng, đến nơi rồi.”
Hoắc Trì Viễn buông cô ra, có chút chật vật chỉnh lại quần áo trên người, sau đó mở cửa xe.
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt xuống xe, nhìn thấy một đống người đang đứng trước một tòa biệt thự thanh lịch, tò mò nhìn cô.

Cô cảm thấy chính mình giống như một món hàng, bị người ta bình phẩm từ đầu đến chân.

Cô xấu hổ đi đến bên cạnh Hoắc Trì Viễn, túm lấy vạt áo của anh.
“Chú à….”
“Không sợ.” Hoắc Trì Viễn nắm lấy bả vai của Tề Mẫn Mẫn, âm thanh trầm thấp dỗ dành nói: “Người nhà của tôi, bọn họ sẽ không ăn thịt em.”
“Anh làm sao mà biết được trong lòng em nghĩ gì?” Tề Mẫn Mẫn nhếch mũi chân, cười khẽ ghé vào tai anh nói.
Cô xem như con dâu xấu đi gặp cha mẹ chồng sao?
Trong lòng đúng là có chút sợ hãi.

“Xú tiểu tử! Vẫn còn không đưa cháu dâu tôi vào nhà?” Bà nội Cố ngồi trên xe lăn, âm thanh vang dội ra lệnh.
“Anh cả, đây là chị dâu nhỏ khiến anh hơn nửa đêm còn phải đi tắm nước lạnh?” Hoắc Nhiên tò mò nhìn Tề Mẫn Mẫn bên cạnh anh.
“Sao nhìn giống như đứa trẻ?” Hoắc Hoài Lễ nhíu mi, lo lắng cùng vợ liếc mắt nhìn lẫn nhau.
“Anh cả, anh trâu già gặm cỏ non! Còn chưa tốt nghiệp trung học! Oh my god, anh à, sao anh lại chuyển từ tiểu thuyết ngôn tình sang cuộc sống bình thường vậy?” Hoắc Tương ghé vào trên vai Hoắc Nhiên, rướn cổ nhìn Hoắc Trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn.

Cô viết quá chục quyển tiểu thuyết ngôn tình rồi, trong tiểu thuyết loại tuổi tác này không thấy sai biệt lắm, nhưng là đặt vào trong hiện thực, vẫn khiến cô có chút không tiếp thu được.
….
“Các người đứng chắn ở cửa, vợ cháu sợ bọn họ ăn cô ấy mất.” Hoắc Trì Viễn quét một lần người nhà mình, mặt vô cùng kháng nghị, nhưng là ngữ khí nghe thế nào vẫn có chút kiêu ngạo.
Hoắc Trì Viễn mà nói khiến cho Tề Mẫn Mẫn càng thêm xấu hổ và bất an, cô dùng lực nắm lấy thắt lưng của anh: “Chú à!”
“Hoắc Nhiên, đẩy bà vào nhà.” Bà nội Cố nhìn ra sự xấu hổ và bất an của cô, tươi cười ra lệnh cho cháu trai của mình.
“Tuân lệnh, bà nội, chúng ta không thể giống như thần giữ cửa được, dọa chị dâu nhỏ mất.


nếu dọa chị dâu nhỏ chạy mất, anh cả sẽ phải làm hòa thượng cả đời.” Hoắc Nhiên lập tức cười đẩy xe lăn đi vào trong nhà.

Những người khác nghe được Hoắc Nhiên nói thế, đều quỷ dị nhìn Tề Mẫn Mẫn, sau đó khi Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt chỉ biết đứng yên tại chỗ, đi theo Hoắc Trì Viễn đi vào biệt thự.
Hoắc Trì Viễn nắm thật chặt cánh tay, nhàn nhạt nở nụ cười một cái: “Vào thôi.”
“Anh cả, tìm một thời gian nào đó, em muốn phỏng vấn hai người.” Hoắc Tương đột nhiên quay người lại, tươi cười nháy mắt một cái với Tề Mẫn Mẫn.
“Không rảnh! Em muốn tìm tư liệu sáng tác thì đi mà phỏng vấn Hoắc Nhiên!”
Hoắc Trì Viễn lạnh lùng từ chối, nắm thăt lưng Tề Mẫn Mẫn đi vào trong nhà.
“Cái sáng tác tư liệu sống gì?” Tề Mẫn Mẫn kéo lỗ tai Hoắc Trì Viễn xuống, nhỏ giọng nói.
“Hoắc Tương là tác gia dễ bán sách.” Hoắc Trì Viễn nhẹ giọng giải thích.

“Bút danh gọi là cái gì……Cá Tứ.”
“Cá Tứ!” Tề Mẫn Mẫn lập tức tràn ngập sùng bái đối với Hoắc Tương.

“Chú à, cô ấy thật là Cá Tứ?”
“Tôi chắn chắn.” Hoắc Trì Viễn gật gật đầu.


Bình luận

Truyện đang đọc