VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1217

Hoắc Trì Viễn bỏ hành lý vào trong cốp xe, mở chỗ ghế phụ bên tay lái: “Vợ à!”

Tề Mẫn Mẫn đẩy tay Vương Giai Tuệ ra, ngồi vào chỗ ghế phụ.

Vương Giai Tuệ mở cửa xe, ngồi xuống.

Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua hai người ở ghế sau qua cửa kính xe.

Thật đúng là không khỏe.

Hai người một trái một phải, đều nhìn ra ngoài xe, coi đối phương như là không khí.

Anh Hoắc Nhiên không biết để cho phụ nữ tốt một chút sao?

Cô thực sự sốt ruột thay anh.

Trước kia đều thuận lời ở trước mặt nữ sinh, vậy mà lại bất khả thi khi ở trước mặt người con gái mình yêu, nói ra thật muốn cười nhăn răng.

Hoắc Trì Viễn khom lưng thắt dây an toàn cho Tề Mẫn Mẫn, thấp giọng nói: “Ngồi chắc vào!”

Tề Mẫn Mẫn không rõ trừng mắt nhìn.

Hoắc Trì Viễn cười phúc hắc, liếc về phía sau một chút.

Tề Mẫn Mẫn lập tức hiểu ý.

Hoắc Trì Viễn cũng có lúc thật hư hỏng.

Sau khi Hoắc Trì Viễn khởi động động cơ, cô lập tức đỡ lấy tay bám xe.

Maybach đột nhiên tăng tốc, trái phải loạng choạng. Hoắc Trì Viễn may mà sớm nhắc nhở, nếu không Tề Mẫn Mẫn chỉ biết đập đầu vào cửa kính. Mà hai người ngồi sau thì không may mắn như cô, không hề phòng bị bị kéo về đằng trước, ngã vào bên trong xe.

Khi Vương Giai Tuệ ngã vào trong lòng Hoắc Nhiên, cô lập tức cứng đờ người.

Hoắc Nhiên ôm Vương Giai Tuệ theo bản năng, vươn tay che trước trán của Vương Giai Tuệ: “Cẩn thận!”

“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ đỏ hốc mắt, cũng không hề đẩy Hoắc Nhiên ra.

Cô thích anh giống như anh trai bảo vệ, thích dáng vẻ che chở chăm sóc của anh.

“Ngại quá, giẫm nhầm lên chân ga!” Hoắc Trì Viễn thật có lỗi nói: “Thế nhưng, thời gian có vẻ không kịp, anh phải nhanh chóng.”

Hoắc Trì Viễn cũng không giảm tốc độ, ngược lại càng lái xe nhanh hơn, ở trên đường gặp hết ổ gà đến ổ chó.

Chỉ thấy Vương Giai Tuệ và Hoắc Nhiên vừa quay sang trái, lại hướng bên phải.

Tề Mẫn Mẫn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy hai người không ngừng va chạm vào nhau, kìm nén cười.

Hoắc Nhiên sợ Vương Giai Tuệ bị đau, đặt đầu cô gắt gao ở trước ngực, một cánh tay nắm chặt lấy tay vịn, khống chế thân thể của mình.

“Cảm ơn!” Vương Giai Tuệ nhẹ giọng nói.

“Em là bạn thân của chị dâu nhỏ, anh phải bảo vệ cho tốt.” Âm thanh của Hoắc Nhiên vẫn lãnh đạm như cũ, không mang theo chút nhiệt độ nào.

Tề Mẫn Mẫn khinh thường hừ một tiếng.

Nếu như đối phương không phải Vương Giai Tuệ, anh sẽ để ý, sẽ cẩn thận, che chở như thế sao?

Bình luận

Truyện đang đọc