VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 260

“Cho nên con mới không thể để Ninh Hạo một mình đến đó được.”

“Mẹ sẽ tìm hộ chiết cho con!” Dương Nguyệt Quyên bị con gái thuyết phục, xoay người trở về phòng.

Tề Bằng Trình đang người đầu giường xem ảnh, Dương Nguyệt Quyên vừa tới, ông liền để lạ vào trong sách trong ngăn kéo đầu giường:”Về rồi sao?

Công ty bây giờ thế nào rồi?”

Dương Nguyệt Quyên ngồi cạnh giường, cười nói:”Có máy đại lý muốn hợp tác với nhà máy thuốc của chúng ta. Tôi đoán ra do Hoắc Trì Viễn cho qua, không thể không có công lao của con bé Tề Mẫn Mẫn”

“Hoắc Trì Viễn thực sự vì Tề Mẫn Mẫn mà không trả thù tôi nữa?” Tề Bằng Trình thốt lên khôn dám tin. Có thể việc mấy đại lý kia xuất hiện nằm ngoài tầm kiểm soát của Hoắc Trì Viễn. Mối quan hệ giữa Tề Mẫn Mẫn và Hoắc Trì Viễn còn chưa tốt đến mức có thể làm cậu ra quên đi cừu hận.

“Tề Mẫn Mẫn nhà ta xinh đẹp đáng yêu như vậy, Hoắc Trì Viễn sao lại không yêu con bé được chứ? Bằng Trình, có thể Tề Mẫn Mẫn chính là cứu tinh của chúng ta.” Dương Nguyệt Quyên nói có chút hưng phấn.

“Có phải cứu tinh hay không không quan trọng. Tôi chỉ mong Hoắc Trì Viễn cho thể yêu thương Tề Mẫn Mẫn chân thành, quên đi thù hận.” Tề Bằng Trình nói.

“Sao có thể không việc gì? Nguồn sống nhà chúng ta đều dựa vào cửa hàng thuốc.” Dương Nguyệt Quyên bất mãn kháng nghị.

Tề Bằng Trình nhìn Dương Nguyệt Quyên bằng ánh mắt phúc tạp, không nói nữa.

Bị kịch của nhà ho Tưởng là do ông gây nên. Nếu ông không phạm sai lầm với thư ký của mình, vợ ông sẽ không tức chết, nếu ông không đón Dương Nguyệt Quyên vào cửa, sẽ không xảy ra tai nạn xe cộ, Tề Mẫn Mẫn cũng sẽ không có cảm giác sợ hãi và tội lỗi. Nhà họ Tưởng vẫn sẽ hạnh phúc như vậy.

Tuy rằng người không phải ông giết, nhưng ông lại cảm thấy mình cũng có trách nhiệm trong vụ tai nạn kia.

Nhưng đối với Hoắc Trì Viễn, cậu ta chỉ biết hận người lái xe thấu xương, không điều tra xem lý do người lái xe không khống chế được bản thân là gì. Cho nên cậu ta mới không biết người lái xe là Tề Mẫn Mẫn. Cho dù Tề Mẫn Mẫn có nói thẳng ra, cậu ta sẽ chết mất.

Khi Chu Cầm về đến nhá, cầm trong tay mấy thang thuốc bắc. Nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn, bà quăng thuốc lên người cô, lạnh lùng nói:”Thuốc trị đau bụng kinh. Bảo chị Lưu hầm cho cô. Một ngày uống 3 lần, liều lượng giống nhau.”

“A, cảm ơn mẹ” Tề Mẫn Mẫn nhận lấy túi thuốc, nhanh miệng cung kính cảm ơn. Mấy ngày nay cô rất sợ uống thuốc bắc, nhưng mẹ chồng lại mang đến nhiều như vậy. Phải uống đến bao giờ chứ! Uống thuốc bắc thật khổ!

“Không muốn uống thì vứt đi! Cứ như tôi phải xin cô uống vậy!” Chu Cầm bất mãn nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái.

“Không! Con biết mẹ rất tốt với con. Con uống!” Tề Mẫn Mẫn căng thẳng giơ hai tay lên thề. Mẹ chồng có thể nói năng chua ngoa tính tình nghiêm khắc, nói ra câu nào cũng có thể làm nghẹn chết người ta. Cô chính là ghét đắng, cũng không thể không cảm kích dụng tâm của bà.

“Quay ra đây ăn thêm chocolate.” Hoắc Trì Viễn ở một bên lặng lẽ nói.

Tề Mẫn Mẫn lập tức nở nụ cười.

Chu Cầm nhìn thoáng qua con trai, liền lên lầu tắm rửa.

Hoắc Hoài Lễ nhìn thấy vợ đi vào, lập tức buông văn kiện xuống, quan tâm hỏi:”Mệt không?”

“Hôm nay gặp phải một ca khó sinh, thiếu chút nữa thì một xác hai mạng” Chu Cầm mệt mỏi nhíu mi tâm.”Tôi lúc ấy bởi vì căng thẳng thiếu chút nữa mắc sai lầm, may mà không có việc gì.”

Bình luận

Truyện đang đọc