VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1607

“Anh thề độc như thế làm gì?” Vương Giai Tuệ vừa tức vừa vội vàng sẵng giọng.

“Sợ em không tin anh.” Hoắc Nhiên điềm đạm đáng yêu nháy mắt.

“Chiêu đáng yêu này có thể dừng diễn được không?” Vương Giai Tuệ cười bĩu môi.

“Em gả cho anh đi!” Hoắc Nhiên không hề điềm đạm đáng yêu nữa, mà là khí phách mười phần mở miệng ra lệnh.

“Cường đạo, khí thế của anh không đủ.” Vương Giai Tuệ cười nói.

Hoắc Nhiên vô lực tựa vào ghế.”

“Em còn một năm nữa mới đủ hai mươi.” Vương Giai TUệ ngượng ngùng cúi đầu. “Nếu sang năm … anh … còn muốn cưới em… chúng ta kết hôn đi!”

“Thật sao? Em đồng ý rồi.” Hoắc Nhiên kích động ôm lấy cô, nhiệt tình hôn cô.

“Con rể…..có chuyện gì từ từ nói…..từ từ nói…..” Tên đàn ông lập tức nịnh nọt, nở nụ cười tươi rói, ôm ngực, giãy giụa đứng lên.

“Tôi không phải con rể của ông! Bởi vì Giai Tuệ không có ba!” Hoắc Nhiên lạnh lùng đáp trả.

Nghe anh nói vậy, Lý Á Lệ bị chồng trước chọc giận thiếu chút nữa không thở nổi, lập tức tán thưởng, vỗ tay, “Con rể, con nói rất hợp lý!”

“Mẹ, sao mặt mẹ lại thế này!” Lúc này, Vương Giai Tuệ mới để ý đến trên mặt mẹ mình có vết thương, chạy đến quan tâm hỏi han.

“Bị tên đàn ông thối tha, không biết xấu hổ này đánh!” Lý Á Lệ phẫn nộ, trừng mắt nhìn chồng trước.

Hôm nay, bà và trưởng phòng cùng đi ăn với khách hàng lại xúi quẩy chạm mặt gia đình Vương Bảo Tài. Ông ta chẳng những không áy náy, lại còn cười nhạo nói bà lẳng lơ.

Bà làm việc đàng hoàng, đi ăn cơm cùng khách hàng.

Bà tức giận, trước mắt khách hàng và trưởng phòng tát ông ta một cái nhưng rồi cũng bị ông ta hoàn trả một tát.

Nếu không phải nhờ trưởng phòng giải thích cho bà, không biết ông ta còn có thể mắng bà không biết xấu hổ hay gì nữa.

Bà cứ để chuyện này qua đi, không ngờ khi ông ta biết bà hiện giờ là phó phòng tiêu thụ của Hoắc Y thì theo bà về nhà, muốn moi một khoản tiền ở chỗ bà.

Trời đất bao la, chuyện gì cũng có thể xảy ra nhưng bà cũng không nghĩ rằng có một người đàn ông vô sỉ như vậy!

Bà bị Vương Bảo Tài chọc tức!

Năm đó, bà thật sự bị mù mắt rồi mới cảm thấy người đàn ông này đẹp trai, có thể gửi gắm cả cuộ đời.

“Để con giúp mẹ trả cho ông ta!” Vương Giai Tuệ nghe xong, lập tức đánh về phía Vương Bảo Tài, đấm đá đủ kiểu.

Vương Bảo Tài vừa đứng vững đã bị Vương Giai Tuệ gạt ngã.

“Con gái, đau!” Vương Bảo Tài đáng thương, tội nghiệp hét lên.

“Tôi không phải con gái ông. Ông về nhà mà ôm ấp con trai ông đi!” Vương Giai Tuệ bất mãn rống to, “Cút!”

Bình luận

Truyện đang đọc