VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 89

Rốt cuộc cô cũng mỉm cười.

Một khắc kia, anh cảm thấy chiếc bánh ngọt mình ăn vào chính là thứ đẹp đẽ nhất trên thế giới này.

Một năm kia, anh mười lăm tuổi, cô mười hai tuổi, anh học ở đại học Q xa nhà cả ngàn dặm, cô đứng trong đại sảnh của nhà ga, khóc đến không ngừng lại được. Anh chỉ có thể vừa lau nước mắt vừa dỗ dành cô, nói: “Đi máy bay đến thành phố B chỉ mất bốn tiếng thôi. Nếu nhớ anh Hoắc Trì Viễn, thì gọi điện cho anh. Anh lập tức bay trở về gặp em.”

“Y Nhiên không muốn anh Hoắc Trì Viễn rời đi! Muốn mỗi ngày đều nhìn thấy anh!”

Một khắc kia, anh có một loại cảm giác không muốn đi học, ở thành phố A này mãi, ở bên cạnh Y Nhiên mãi mãi.

Một năm kia, anh đến Mỹ du học, cô đưa anh đi, đột nhiên anh phát hiện cô đã lớn thế nào, xinh đẹp động lòng người.

Một năm kia, mới từ trong phòng thí nghiệm đi ra, đang muốn quay lại ký túc xá nghỉ ngơi, ở cửa ký túc xá lại thấy được cô đang kéo va li hành lý.

Buổi sáng, cô mặc tạp dề, từ trong phòng bếp ló ra: “Anh Hoắc Trì Viễn, anh muốn ăn gì?”

Anh vừa lau tóc vừa đi từ trong phòng vệ sinh ra ngoài: “Buổi sáng em không có lớp mà, sao lại dậy sớm như thế?”

“Làm bữa sáng cho anh.” Cô nở nụ cười rực rỡ với anh.

“Cô chú Thẩm mà biết là anh coi em như bảo mẫu mà sai sử, sẽ đau lòng con mình lắm.”

“Em đây là đang luyện tập làm vợ hiền mẹ đảm.” Cô cười tránh về phòng bếp.

Khi đó, anh mới ý thức được một ngày nào đó cô phải lập gia đình, không thể là em gái cả đời đều ở bên cạnh nhà anh. Anh hiểu được một loại tâm tình lo được lo mất.

Một năm kia, cô kiểm tra có u não, anh đau lòng không iểu.

Sau khi giải phẫu, anh cầu hôn với cô, đưa cô đi Paris, La Mã, đưa cô đến Provence ngắm hoa Lavender, bọn họ đã in dấu chân của mình khắp Châu Âu. Anh cho rằng cả đời này sẽ vẫn cùng cô đi như thế, không ngờ chỉ một trận tai nạn xe đã khiến họ mãi mãi xa cách.

Anh không biết những ngày không có cô làm bạn thì mình sẽ trải qua như thế nào, anh sớm đã hình thành thói quen sinh hoạt trong tiềm thức của mình, từng chút từng chút một đều có sự hiện diện của cô, đột nhiên mất đi, ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn.

“Người trẻ tuổi, nên biết điểm dừng! Tiền này cậu cầm của chúng tôi là được rồi! Nếu muốn tra ra tôi, còn phải xem cậu có bản lĩnh đó hay không!”

Anh vĩnh viễn nhớ mãi thái độ hung hãn của Tề Bằng Trình năm đó, nhớ rõ những lời ông ta nói với anh.

Năm đó anh 25 tuổi, anh trải qua rất nhiều chuyện mới hiểu được một đạo lý: Trên thế giới này, nhất định bạn phải làm người có tiền. Chỉ khi là người có tiền mới không bị người khác bắt nạt. tuy tiền tài không phải vạn năng, nhưng có thể sai quỷ đuổi ma.

Cho nên, anh dùng quãng thời gian năm năm, để cho chính mình trở thành người có tiền.

Anh vẫn chờ, ngày nào đó Tề Bằng Trình sẽ phải cầu xin anh tha thứ. Anh muốn Tề Bằng Trình phải đến trước phần mộ của Y Nhiên mà quỳ xuống!

Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh lại, trời đã hơi hơi sáng lên. Cô xoa mắt lim dim buồn ngủ nhìn người bên cạnh, không thấy Hoắc Trì Viễn trên giường. Anh thức dậy sớm như vậy?

Cô xốc chăn lên, vừa xoa tóc lôn xộn, vừa đánh ngáp. Khi đi đến cửa buồng vệ sinh, đột nhiên nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đứng ở ban công, giống như hóa thạch, trên mặt tàn đầy đau xót cùng ưu thương. Ánh mắt anh không có tiêu cự, giống như đáng nhìn một thế giới khác.

“Chú?”

Hoắc Trì Viễn nghe được âm thanh của cô, lập tức quay đầu lại: “Đi lên?”

Bình luận

Truyện đang đọc