VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 819

Hoắc trì Viễn dùng ngày đặc biệt như vậy làm mật mã, là vì anh cảm thấy được cô rất quan trọng đối với anh sao.

Là ngày bọn họ bắt đầu.

Là ngày anh đặt hận thù xuống, là ngày anh thích cô, là ngày anh muốn cô là vợ của anh.

Sau khi biết được mật mã Notebook của anh, nụ cười trên mặt cô không hề biến mất. cô vẫn cười ngây ngốc, nhìn màn hình sạch sẽ gọn gàng của nó.

Cô cầm lấy đồ ăn vặt của mình ở trên bàn, vừa ăn vừa cười.

Đây là yêu cầu xa vời cô vẫn mong chờ, hạnh phúc.

Hoắc trì Viễn luôn biểu hiện ra cưng chiều với cô.

Cho dù hôm nay anh không nói ra ba chữ kia thì cũng có quan hệ gì chứ.

Lúc Hoắc trì Viễn trở lại văn phòng, nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn giống như con mèo nhỏ được ăn no, ngây ngô cười như đi vào cõi thần tiên. Mà trước mặt là Notebook của anh đang ở trạng thái mở.

“Không nghĩ tới bị em phá giải rồi.” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nói.

“Anh dùng ngày đặc biệt như thế làm mật mã, là muốn kỷ niệm cái gì?” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói.,

“Em cũng hiểu được dãy số này là vì sao?” Hoắc trì Viễn ôm cô vào trong ngực, cười nói.

“Công việc của anh đều xử lý xong rồi?” Tề Mẫn Mẫn quan tâm hỏi.

Hoắc trì Viễn gật gật đầu:”May mắn có Trịnh Húc và Lynda, hai người bọn họ thông thạo hơn mười ngành quản lý, cho nên tất cả đều thuận lợi.”

“Vậy là tốt rồi.” Tề Mẫn Mẫn yên tâm nói.

Cô mặc dù là vợ anh, nhưng lạ không thể giúp được gì cho công việc của anh.

“Hoắc trì Viễn….” Tề Mẫn Mẫn đột nhiên ôm chặt thắt lưng Hoắc trì Viễn.

“Làm sao vậy?” Hoắc trì Viễn quan tâm hỏi.

“Em nghĩ em nên về nhà.” Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời nói.

“Về nhà?” vẻ mặt Hoắc trì Viễn có chút mất mát.

“Ừm. Hôm qua ba gọi điện nói ba nhớ em.” Tề Mẫn Mẫn mím môi nói.

“Đừng vê!” Hoắc trì Viễn không đồng ý với Tề Mẫn Mẫn, dùng sức ôm chặt cô, giống như sợ buông lỏng tay cô sẽ chạy trốn.”Chúng ta không thể vì sợ bác gái trả thù mà tách nhau ra.”

“Em trở về với ba ở vài ngày.” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn:”Anh có rảnh thì đến đón em.”

Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ thở dài:”Anh sợ chờ đến khi anh rảnh rồi lại không đón được em.”

“Sao lại thế? Chúng mình không ly hôn thì vẫn là vợ chồng. Ba em không có lý do trông nom em.” Tề Mẫn Mẫn không cho là đúng trả lời.

“Nếu anh không xử lý tốt chuyện của bá mẫu, chưa biết chừng ba em sẽ không dễ dàng giao em cho anh.” Hoắc trì Viễn vô cùng hiểu rõ nói.”Ba không biết hôm nay em xuất viện. Em theo anh một ngày đi. Mai anh đưa em về.”

Hoắc trì Viễn dùng ngữ khí thương lượng hỏi Tề Mẫn Mẫn.

“Chỉ một ngày?” Tề Mẫn Mẫn giơ một ngón tay lên, nghiêm túc nhìn Hoắc trì Viễn.

Bình luận

Truyện đang đọc