VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 555

Tề Mẫn Mẫn che mặt, dùng sức đá Hoắc trì Viễn:”Chú hư hỏng! Quá xấu xa!”

“Anh chỉ hư hỏng với em thôi!” Hoắc trì Viễn cười mở bàn tay Tề Mẫn Mẫn ra, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi cong vút của cô.

…… Vương Giai Tuệ tuy rằng đã uống thuốc, nhưng vẫn cảm thấy u ám. Cơn mệt mỏi vẫn chưa chấm dứt, nằm trên giường trong lòng tràn ngập tự trách. Cô mới chỉ uống phải chút thuốc mà đã như thế này, vậy ngày hôm qua Tề Mẫn Mẫn đã khổ sở đến thế nào chứ? Cô chỉ vì ghen tị mà hại người ta thành ra như vậy, đối phương lại là một nữ sinh lương thiện đáng yêu.

“Giai Tuệ, ăn chút cháo đi. Dạ dày con sẽ đỡ hơn.” Lý Á Lệ bưng cháo vào ngồi bên giường, đau lòng nói.

“Mẹ, con ăn không vào. Mẹ để lên bàn cho con đi.” Vương Giai Tuệ lắc lắc đầu.

“Giai Tuệ, Hoắc tổng và Cố phu nhân đều thật khoan hồng độ lượng. Chúng ta có thể được tha thứ là hạnh phúc rồi.” Lý Á Lệ nói với con gái.

“Mẹ, con biết rồi! Sau này con sẽ hòa thuận với Tề Mẫn Mẫn, giúp bạn ấy đề phòng Hạ Minh Minh. Con sẽ không thông đồng với Hạ Minh Minh làm chuyện xấu nữa!” Vương Giai Tuệ thật sự hối hận.“Mẹ đang muốn nói chuyện này với con!” Lý Á Lệ đặt nồi cháo kê lên bàn, lấy từ trong ví ra một tờ chi phiếu: “Cố tiên sinh cho chúng ta 100 vạn Tệ chỉ có một yêu cầu duy nhất là bảo vệ Tề Mẫn Mẫn. Trước lúc tốt nghiệp không cho bất luận kẻ nào làm hại con bé. Giai Tuệ, con có đồng ý không?”

”Một trăm vạn?” Vương Giai Tuệ nghe mẹ nói vậy bất ngờ đứng dậy.

Một trăm vạn, con số này với gia đình cô ấy là một con số trên trời.

”Ừ! Lúc đầu, mẹ còn tưởng Hoắc tổng viết nhầm một số không.” Lý Á Lệ vui vẻ cười nói, “Con thấy không, con người Hoắc tổng thật tốt, không oán giận chúng ta lại còn cho chúng ta có cơ hội bù đắp! Còn cho chúng ta một trăm vạn nữa!”

”Hoắc trì Viễn đối với Tề Mẫn Mẫn thật tốt!” Vương Giai Tuệ hâm mộ nói.

”Giai Tuệ, không phải con ghen tị đấy chứ?” Lý Á Lệ vội vàng nhìn con gái.

”Là hâm mộ mẹ ạ! Con không dám ghen tị đâu, ghen tị khiến con người ta trở nên tồi tệ!” Vương Giai Tuệ hối hận nói.

”Hoắc tổng nói hi vọng sau khi con tốt nghiệp có thể đến Hoắc Y làm việc. Đến lúc đó, cậu ấy sẽ cho chúng ta một căn hộ nhỏ!” Lý Á Lệ vui vẻ nói.

”Mẹ, chúng ta vô công bất thụ lộc, nhà cửa không thể lấy được!” Vương Giai Tuệ ngẩng đầu, thật lòng nói. Một trăm vạn kia đã khiến cô ấy vui vẻ đến mức muốn thét lên rồi, không thể tham lam hơn được. Cô ấy không thể để Tề Mẫn Mẫn cảm thấy cô ấy là một người có lòng tham không đáy được. Bảo vệ Tề Mẫn Mẫn cũng là một cách cô bù đắp cho sai lầm của bản thân. Nhận một trăm vạn tệ bọn họ đã cảm thấy áy náy sao có thể lấy cả một căn hộ chứ?

”Con nói có lý! Chúng ta không cần nhà cửa gì, hai mẹ con chúng ta có bản lĩnh sẽ tự có được! Lý Á Lệ ôm con gái, đồng ý cười nói!”

”Mẹ, mẹ đi ngủ đi! Ngày mai mẹ còn phải đi làm đó!” Vương Giai Tuệ cười nói với mẹ.

Lúc tan học khi biết Hoắc trì Viễn trả thù, cô ấy cảm thấy tuyệt vọng cưc kỳ không ngờ chỉ mấy giờ sau mọi sự đã thay đổi!

”Con ăn hết bát cháo này đi!” Lý Á Lệ bưng bát cháo lên, thổi nguội rồi đưa lên miệng con gái.

”Mẹ, mẹ thật thương con!” Vương Giai Tuệ cảm động nhìn mẹ, ăn miếng cháo.

”Mẹ chỉ có một đứa con gái, không thương con thì thương ai đây? Giai Tuệ, con phải cố gắng học tập thật tốt, thi đỗ vào trường đại học nổi tiếng. Sau đó, vào làm ở Hoắc Y. Chờ đến lúc con nổi bật, hai mẹ con chúng ta sẽ đến nhà họ Vương kia nhục nhã bọn họ một trận!”

”Con nghe nói con trai nhà họ hư hỏng lắm. Mới học lớp năm lớp sáu mà ngày nào cũng đánh nhau, gây sự!” Vương Giai Tuệ nghe nhắc tới người cha chỉ cung cấp giống kia, khóe môi hơi nhếch miệng cười trào phúng.

Bình luận

Truyện đang đọc