VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1345

Cô lập tức kích động nghe điện thoại: “Này!”

Cô còn tưởng rằng Hoắc Nhiên đã quên cô rồi, không nghĩ tới trễ như vậy còn nhớ đến gọi điện thoại cho cô.

Hốc mắt cô đã bắt đầu có chút ướt át.

“Hạt tiêu nhỏ, ngủ chưa?” Trong giọng nói của Hoắc Nhiên không hề che dấu sự sung sướng.

“Chưa. Không ngủ được.” Vương Giai Tuệ thành thực trả lời.

“Nhớ anh sao?” Hoắc Nhiên trêu chọc cười hỏi.

Lần này, Vương Giai Tuệ không hề giống như mọi lần phủ nhận ngay lập tức mà cô trở nên im lặng.

“Sao lại im lặng?” Hoắc Nhiên hưng phấn hỏi.”Thật nhớ anh sao?”

“Chừng nào thì anh về?” Vương Giai Tuệ mang theo ngữ khí có chút u oán hỏi lại.

Cô biết anh đi tham gia buổi thảo luận nghiên cứu vấn đề học thuật, sẽ có rất nhiều cơ hội để học tập, đồng thời cũng cần phải làm mấy ca phẫu thuật đã sớm được sắp xếp. Trong khoảng thời gian này bác sĩ Mông Cổ thực sự là bộn bề nhiều việc.

Cô không nên giục anh về nhà, nhưng mà cô nhịn không được.

Không có anh ở bên cô thật cô đơn tịch mịch!

“Bác gái ở nhà không?” Hoắc Nhiên không có trả lời Vương Giai Tuệ mà đặt ngược lại một câu hỏi thật “ liên quan”.

“Mẹ em? Không lâu trước đó Hoắc tổng cho mẹ em thăng chức rồi. Bà ấy hiện tại đang làm Phó Phòng tiêu thụ tập đoàn Hoắc Y.” Vương Giai Tuệ đắc ý nói, “Sáng sớm nay bà ấy đã cùng trưởng phòng bộ phận tiêu thụ đi công tác tại thành phố D rồi, nghe nói là một cái CASE lớn. Mẹ em lợi hại đi?”

“Lợi hại.” Hoắc Nhiên cười trả lời.”Mẹ vợ đích thực là lợi hại.”

“Ai là mẹ vợ anh? Hoắc Nhiên, bát tự của hai ta còn chưa có xem đâu!” Trong giọng nói Vương Giai Tuệ không che giấu nổi sự thẹn thùng.

“Đang viết rồi. Sẽ nhanh thôi.” Hoắc Nhiên cười nói.”Ngẫm lại lần này anh đi công tác tuy có vất vả, nhưng thật đáng giá.Hạt tiêu nhỏ đã biết nhớ anh rồi.”

“Tới cùng thì khi nào anh về?” Vương Giai Tuệ nhếch lên miệng nhỏ, hỏi lại lần nữa.

“Em đến ban công đi.” Hoắc Nhiên cười đáp.

“Ban công?” Vương Giai Tuệ nghi ngờ nhướng mày.

Anh có thể đừng nói những lời vậy được không?

Chẳng qua, cô chỉ muốn biết khi nào anh về mà thôi. Đã lâu rồi mà anh mãi chẳng về gì cả.

Chẳng lẽ lúc đi không lên kế hoạch ngày về sao?

Anh đi đã hơn một tháng, cũng nên quay về rồi mới phải!

“Ừ! Lên ban công đi! Nhanh lên!” Hoắc Nhiên cười thúc giục, “Có bất ngờ đó!”

Bất ngờ sao?

Vương Giai Tuệ hơi dừng chân, trong lòng đầy nghi hoặc mở ban công ở phòng ngủ, đi ra ngoài.

“Em ra ngoài rồi!” Vương Giai Tuệ nhìn bầu trời đầy sao, dựa vào lan can nói.

“Tiểu Lạt Tiêu, em nhìn xuống dưới đi!” Hoắc Nhiên la lớn, “Bất ngờ ở dưới!”

Bình luận

Truyện đang đọc