VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 1608

Vương Bảo Tài làm ra vẻ đáng thương, “Con rể à, năm đó ba chỉ bị ép thôi. Là bà nội các con ép ba ly hôn. Con kéo Giai Tuệ ra đi!”

“Không ai có thể ép một người chồng kiên định ly hôn được. Ông khiến tôi thật ghê tởm!” Hoắc Nhiên nhún vai, lạnh lùng nói.

“Còn chưa cút?” Vương Giai Tuệ nhấc chân vừa định giẫm Vương Bảo Tài.

Vương Bảo Tài thấy không mọi được gì, vội đứng dậy, mặt xám xịt rời đi.

“Mẹ, mẹ không bị ông ta làm bị thương chỗ nào khác chứ?” Vương Giai Tuệ chạy đến bên cạnh mẹ, quan tâm hỏi.

“Không có!” Lý Á Lệ lắc đầu.

Chỉ bị tát một cái.

Vương Bảo Tài đến để mọi tiền cho nên cũng không làm gì.

“Bác gái, nếu ông ta tới quấy rầy nữa thì bác có thể báo cảnh sát. Con có mấy người bạn học là cảnh sát. Có cậu ấy giúp đỡ, bác không cần sợ nữa!” Hoắc Nhiên lập tức nói.

“Hôm nay may mà có con!” Nhớ đến Vương Bảo Tài, Lý Á Lệ tức giận nghiến răng nghiến lợi. “Tên đàn ông không biết xấu hổ kia lại còn dám tới đây ép mẹ trả thù lao!”

“Mẹ, mẹ ngồi đi! Con đi pha cho mẹ tách trà hạ hỏa!” Vương Giai Tuệ đỡ mẹ ngồi xuống ghế sô pha rồi chạy vào phòng bếp.

Hoắc Nhiên thấy một đống đồ bị vỡ, vội nhặt vứt vào thùng rác.

Đoán chừng mẹ vợ rất tức giận mới có thể lấy đồ ném Vương Bảo Tài.

Nhưng mà nếu đổi lại là anh, anh cũng bị tức giận. anh cũng không ‘dịu dàng’ như mẹ vợ đâu, anh nhất định sẽ đánh cho đối phương không bò nổi.

Vương Giai Tuệ bưng trà ra, để lên bàn, rồi ngồi bên cạnh mẹ, khuyên nhủ: “Mẹ, chúng ta không nên tức giận vì những loại người như vậy! Không đáng!”

“Ừm!” Lý Á Lệ gật gật đầu.

Bà biết, Vương Bảo Tài không đáng để bà tức giận.

Nếu bà vì ông ta tức giận mà ảnh hưởng đến sức khỏe thì bà quá ngốc rồi.

Lý Á Lệ bưng ly trà nóng, uống một ngụm, cười nói: “Có con gái thật tốt. Con gái chính là áo bông nhỏ tri kỷ của mẹ.”

“Vẫn là muốn con mát xa cho mẹ đi.” Vương Giai Tuệ cười khẽ nói, tay cũng đã bắt đầu xoa bóp bả vai cho Lý Á Lệ.

“Nhìn thấy con, mẹ liền quên sạch tức giận rồi.” Lý Á Lệ cảm khái nói.

“Thật sáng suốt!” Vương Giai Tuệ cười giơ ngón tay cái lên.”Mẹ cứ coi ông ta như con rệp là được!”

Hoắc Nhiên thiếu chút nữa thì cười ra tiếng.

Giai Tuệ uy vũ.

Con rệp!

Nếu vị” ba vợ” kia mà nghe thấy ngôn từ mà con gái hình dung về mình, không biết là ông ta có thẹn đến muốn chui đầu xuống đất luôn không, hay là lại buồn bực đến muốn chết.

Anh thấy cái sau có khả năng hơn, bởi vì người như ông ta căn bản là không biết xấu hổ là gì.

Bình luận

Truyện đang đọc