VỢ CŨ THẬT QUYẾN RŨ

Chương 112

“Hoắc tổng!” Lynda thấy Hoắc Trì Viễn lảo đảo sắp ngã sấp xuống liền đưa tay đỡ lấy.

Tề Mẫn Mẫn chạy ra phòng khách, đúng lúc nhìn cơ thể to lớn của Hoắc Trì Viễn đang dựa vào người Lynda, lập tức đề phòng nhìn Lynda.

Lynda vốn không để Tề Mẫn Mẫn vào mắt, mốt chút kiêng dè cũng không có.

Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn Lynda đang ôm lấy cánh tay Hoắc Trì Viễn. Người phụ nữ này có ý gì? Muốn khiêu chiến quyền uy của cô sao?

Nếu cô có thể nhẫn nại thì cô đã không còn là Tề Mẫn Mẫn!

Cô đi nhanh đến, nhanh chóng đỡ Hoắc Trì Viễn:”Cảm ơn cô đã đưa chồng tôi về. Cô có thể đi được rồi!”

“Nha đầu?” Hoắc Trì Viễn nhìn thoáng qua người vừa đỡ mình, liền nhắm mắt lại, thả lỏng áp toàn bộ sức nặng lên người Tề Mẫn Mẫn.

Lynda không cam lòng, ẩn nhẫn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn:”Hoắc tổng uống quá nhiều, cô hãy chăm sóc tốt cho anh ấy.”

“Chồng tôi thì tôi sẽ chăm sóc, không nhọc dì lo lắng!” Tề Mẫn Mẫn kiêu ngạo mà biểu thị công khai chủ quyền của mình.

Xưng hô là dì khiến Lynda kích thích, cô căm giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Đừng tưởng rằng trẻ tuổi đã là ưu thế, cùng lắm chỉ là con nhóc!”

Nói xong, Lynda đạp cửa mà đi.

“Chú à, thành thật nói đi, vừa rồi anh có ôm ấp cô ta không?” Tề Mẫn Mẫn sau khi ném anh đến trên ghế sofa, liền quỳ gối trên chân anh, chất vấn.

“Nha đầu?” Hoắc Trì Viễn dùng lực mở to mắt, đang nhìn thấy cô ôm mình, liền đem hai cánh tay dài nhốt chặt lấy eo của cô: “Đầu choáng váng quá.”

“Nói mau! Anh ôm cô ta chứ?” Tề Mẫn Mẫn bị Lynda kích thích. Dáng vẻ người phụ nữ đó không để cô vào trong mắt, còn có một loại hung hãn muốn Hoắc Trì Viễn trở thành vật sở hữu của cô ta. Ai cho cô ta tự tin như thế?

“Nha đầu, tôi chỉ ôm em hôn em. Em đừng hoảng!” Hoắc Trì Viễn ghé vào đầu vai của cô, khó chịu nói.

“Anh dám chơi trò mập mờ với thư ký của anh, tôi liền ly hôn với anh!” Tề Mẫn Mẫn bá đạo nói, cô vĩnh viễn không thể quên được chuyện ba mình ở bên ngoài… sức khỏe của mẹ không tốt, có bệnh tim bẩm sinh, vậy mà ba lại cùng với thư ký của ông là Dương Nguyệt Quyên chơi trò mập mờ, còn sinh ra tiểu Lạc. Cô không muốn chồng mình cũng như thế, cũng là người đàn ông không chung thủy trong hôn nhân.

“Nha đầu, em nói cái gì?” Hoắc Trì Viễn mơ mơ màng màng trợn tròn mắt, nhìn cô.

“Không được trêu chọc Lynda!” Tề Mẫn Mẫn nhớ đến người phụ nữ già mỹ lệ kia, liền có chút ghen tuông. Lynda là thư ký của anh, có nghĩa là thời gian cô ta ở bên cạnh anh rất dài.

“Lynda?” Hoắc Trì Viễn xoa gáy, khó chịu nói: “Muốn trêu chọc câu dẫn… sớm… đã… trêu chọc… cô ấy… chỉ là… thư ký!”

Nghe được anh nói, Tề Mẫn Mẫn liền nâng mặt anh lên, hôn một cái lên môi anh: “Ngoan…”

Nghe được chữ ngoan này, Hoắc Trì Viễn nhíu mày một cái: “Nha đầu, em nói ai thế?”

Tề Mẫn Mẫn vui vẻ cười nói: “Nói anh, ngoan, đi tắm rửa!”

“Em dám nói tôi ngoan?” Hoắc Trì Viễn mở to mắt, ôm chầm lấy cô, xoay người đè cô ở dưới thân: “Lá gan thật to rồi.”

“Uhm hừ!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nhìn anh. Cô biết anh cưng chiều cô, giống như ba cô vậy, cho nên cô không sợ anh nữa. Gương mặt lạnh kia của anh chỉ có thể dùng với người bên ngoài, ở trước mặt cô, cô mặc kệ.

Bình luận

Truyện đang đọc