CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Nếu có người đánh cược riêng thì những phu tử của đấu trường sẽ là người làm chứng.

Một khi có người thua cuộc nhưng không chịu thực hiện lời hứa, nam tử sẽ bị huỷ bỏ tư cách thi cử suốt đời và sẽ không thể vào triều đình làm quan.

Còn nữ tử sẽ bị khinh bỉ xỉ vả, gia tộc bị bôi nhọ thanh danh mãi mãi, không ai trong Dạ Quốc dám cưới.

Vì vậy, không ai dám ăn quỵt tiền cá cược trong học viện Hoàng gia.

Lưu Nguyệt và những người khác không ngừng thuyết phục nàng, nhưng không có tác dụng gì, Cố Thanh Hy đã bước đến đấu trường, lấy hai mươi vạn lượng trong người cùng với hai mươi vạn lượng mượn của Tiêu Vũ Hiên”.

“Ngũ muội muội, nếu ta thắng thì đến lúc đó muội đừng khóc nhè đấy”.

“Vậy cũng phải đợi tỷ thắng trước đã”.

Khi Cố Sơ Lan đặt tiền cược, tay nàng ta run lên, tim đập thình thịch thình thịch.


Hôm nay có thể là ngày cuối cùng của nàng ta ở học viện Hoàng gia rồi, bây giờ ở đế đô toàn những lời đồn đại gièm pha, nàng ta chắc chắn sẽ không thể tiếp tục học ở học viện Hoàng gia nữa.

Đây cũng là cơ hội duy nhất để lấy lại hai mươi vạn lượng bạc mà nàng ta đã thua cược trước đó.

Cố Sơ Lan nghiến răng, cuối cùng quyết định chính thức đặt cược với Cố Thanh Hy.

Nàng ta không thể chịu được ánh mắt chán ghét của mọi người khi nhìn mình, thậm chí là những lời công kích thậm tệ, cho nên chỉ có thể che mặt bỏ đi, hy vọng kiếm được bốn mươi vạn lượng bạc kia.

Không biết Đương Đương công chúa đến từ lúc nào, thấy vậy, không khỏi mỉa mai nói: “Đồ ngốc thì chỉ có thể là đồ ngốc mà thôi, cô ta tưởng chỉ cần ngủ một giấc thì quán quân vòng chung kết sẽ rớt lên đầu cô ta chắc”.

Cố Thanh Hy nheo mắt phượng, nhếch môi cười: “Sao thế, công chúa xem thường ta ư?”
“Nói thừa, nếu ngươi có thể giành hạng nhất, ta không làm công chúa nữa, hoặc là, chúng ta cược một ván đi”.

“Trên người ta chỉ có hai mươi vạn lượng bạc, vừa nãy đã cược hết rồi, không có tiền đánh cược với công chúa đâu”.

“Không sao, bổn công chúa không cần tiền của ngươi.


Nếu ngươi thua, bổn công chúa muốn lấy mạng của ngươi”.

Cố Thanh Hy nhướng mày: “Cược sinh tử sao?”
“Xem là vậy đi, ngươi dám không?”
“Cô là công chúa, lỡ như cô thua, ta nào dám đòi mạng của cô, hay là nếu cô thua thì đưa ta năm trăm vạn lượng bạc”.

“Với cái mạng quèn này của ngươi cũng đáng năm trăm vạn lượng bạc”, Đương Đương công chúa tức giận nói, Cố Thanh Hy có biết năm trăm vạn lượng là bao nhiêu không.

Cố Thanh Hy chớp chớp mắt một cách vô tội: “Là công chúa cứ muốn đánh cược cùng ta, đâu phải là ta muốn cược với công chúa, nếu công chúa không cược nổi vậy thì chúng ta không cược nữa”.

Đương Đương công chúa có chút do dự.

Năm trăm vạn lượng bạc không phải là con số nhỏ, gom hết toàn bộ phủ công chúa của nàng ta cũng chưa đến năm trăm vạn lượng bạc, phải đi mượn thêm chỗ mẫu hậu mới đủ.

Nhưng mà…
Nghĩ đến sự hèn nhát của Cố Thanh Hy ngày hôm đó, Đương Đương công chúa nghiến răng: “Được, bổn công chúa cược”.

“Xú nha đầu, cược sinh tử không phải chuyện đùa đâu, đừng làm loạn”.




Bình luận

Truyện đang đọc