CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1179

“Chủ tử, giá thịt lợn, thịt bò, thịt dê, thịt cá hiện giờ ở Đế Đô đều tăng chóng mặt, mà còn khan hiếm hàng nữa. Thuộc hạ mua ít, Tiểu Cửu Nhi giành ít, thuộc hạ mua nhiều thì Tiểu Cửu Nhi cướp nhiều, Tiểu Cửu Nhi sắp ăn sạch thịt của cả Đế Đô rồi”.

“Rầm…”

Cố Thanh Hy suýt ngã khỏi ghế, khó tin nhìn Thanh Phong.

Dạ Mặc Uyên cũng không tin.

Rắn háu ăn cỡ nào cũng chẳng thể ăn sạch thịt của Đế Đô được!

Thanh Phong nói: “Thật đấy ạ, Tiểu Cửu Nhi không chỉ ăn một mình mà còn gọi rất nhiều rắn đến ăn chung. Rất, rất nhiều đồng loại của Tiểu Cửu Nhi ăn chung cũng không nói, vấn đề là lúc đi, chúng còn tiện thể “mang” theo chút “thức ăn thừa” nữa á!”

Thanh Phong chỉ về phía bên phải, nơi đó là vườn hoa của vương phủ, địa thế rộng rãi, nhìn từ cửa sổ phòng của họ vừa hay có thể nhìn thấy một góc vườn hoa.

Cố Thanh Hy và Dạ Mặc Uyên tới gần quan sát, vừa nhìn là hai người cũng không còn bình thản được nữa.

Trong vườn hoa, khắp nơi đều là rắn, có rắn lớn, cũng có rắn nhỏ, rắn độc, rắn cỏ, có vằn, đủ các màu sắc, gần như đầy đủ tất cả chủng loại.

Ở giữa bầy rắn là Tiểu Cửu Nhi, Tiểu Cửu Nhi đang cuốn một đống thịt nướng, ăn rất vui vẻ, thi thoảng còn ợ một cái rồi lấy đuôi sờ bụng mình, sau đó phát ra tiếng xì xì như đang bảo đồng loại ăn nhiều vào, đừng có ngại ngùng!

Mà đồng loại của nó cũng chẳng khách sáo, con nào cũng ăn liên tục không ngừng, bụng nào cũng tròn vo.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, họ tuyệt đối không tin trên đời này lại có nhiều loài rắn như thế.

Càng không tin được là vương phủ lại có ngày được nhiều rắn ghé thăm như vậy.

Tiếp tục nhìn đám rắn, có vài con ăn nó uống say rồi bò đi, sau đó lập tức có thêm một tốp mới bò vào, cứ thế liên tục ăn thịt.

Cũng không biết chúng “nghe” được tin tức Tiểu Cửu Nhi “mời khách” ở đây từ đâu.

Cố Thanh Hy ngổn ngang trong gió.

Đây không phải là thú cưng nàng nuôi.

Thú cưng của nàng không ham ăn, không ngu như thế.

Da đầu Dạ Mặc Uyên tê dại: “Phủ Dạ Vương là nơi con chó, con mèo nào cũng có thể vào được sao? Nhiều rắn bò vào ăn trộm thịt như thế mà các ngươi không ngăn chặn sao!”

Thanh Phong bĩu môi, giọng nói có vẻ oan ức: “Thuộc hạ cũng muốn ngăn lại lắm nhưng Tiểu Cửu Nhi dùng lông gà làm lệnh tiễn, nói gì mà chủ tử đã đồng ý với nó rồi, khi về phủ Dạ Vương thì tất cả thịt đều là của nó, đảm bảo nó ăn no căng bung!”

Dạ Mặc Uyên lạnh lùng nhìn Thanh Phong.

Thanh Phong vội cúi đầu xuống: “Thuộc hạ lỡ lời, ý của thuộc hạ là Tiểu Cửu Nhi có mệnh lệnh của người, thuộc hạ không dám ngăn cản. Lệnh của chủ tử sao lại là lông gà được!”

Dạo gần đây cậu ta bị con rắn này hại thảm rồi.

Dạ Mặc Uyên nhìn Cố Thanh Hy.

Cố Thanh Hy giả vờ cầm bát canh lên, vừa ăn vừa nhìn về hướng khác.

Nàng sẽ không thu dọn đống hỗn loạn của phiền phức này đâu.

Bình luận

Truyện đang đọc