CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Dạ Hoàng tê cả da đầu, có một đàn quạ cạc cạc bay qua, đúng là không nói nổi nên lời.

Kỳ Thánh kinh ngạc nhìn bàn cờ: “Giải… không ngờ lại giải được… ván cờ Linh Lung giải được rồi… Trời ạ… ta chơi cả mấy chục năm cũng không giải được, sao lại khiến cô giải được vậy? Nhóc con, cô nói cho ta biết xem cô giải nó bằng cách nào thế?”
“Điều này thì có gì khó, tùy tiện vứt ra một con không phải là được rồi à”, nàng nói một cách hết sức đơn giản, trực tiếp.

Nhưng Kỳ Thánh lại chẳng tin một chữ nào.

Một lần hai lần có thể là ngoài ý muốn, nhưng không thể lần nào cũng vừa khéo đúng không?
Kỳ Thánh dám chắc thuật đánh cờ của người phụ nữ trước mặt cao hơn cả mình.

Hơn nữa, còn cao hơn vô số lần.

Kỳ Thánh mừng rỡ như điên, trong lòng vẫn luôn nghẹn một bụng câu hỏi, nắm Cố Thanh Hy hỏi cả tá vấn đề.

Cố Thanh Hy cản ông ta lại, bực bội nói: “Ông già, nếu ta thắng, vậy theo ván cược ban nãy có phải nên bái ta làm thầy, gọi một tiếng sư phụ không?”

“Sư phụ ở trên, xin nhận đồ đệ một lạy”.

Hai đầu gối Kỳ Thánh khẽ cong, quỳ xuống, mạnh mẽ dập đầu, lớn tiếng hô: “Sư phụ, từ nay về sau, ta chính là đệ tử của cô, cô có gì sai sử thì có thể nói cho ta bất cứ lúc nào”.

“Bịch…”
Có không ít quan lại và sứ thần suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Trên trán của họ chợt trượt xuống ba vạch đen, không dám tin nhìn gương mặt mừng rỡ như điên kia của Kỳ Thánh.

Ngay cả Cố Thanh Hy cũng lảo đảo một cái suýt ngã.

Trận cá cược đó nàng chỉ là thuận miệng nói bừa thôi chứ chưa từng nghĩ muốn nhận Kỳ Thánh làm đệ tử.

Cố Thanh Hy càng không ngờ Kỳ Thánh sẽ trực tiếp quỳ xuống, bái mình làm sư phụ.


Nàng ngay cả mía cũng không gặm nổi nữa, thuận tay vứt đi.

Cái vứt đó không khéo lại ném lên đầu Trạch Vương làm trên đầu hắn ta u lên một cục.

“Cố Thanh Hy, ngươi cố ý chơi ta đúng không!”
Cố Thanh Hy ngẩn ra.

Trời đất chứng giám, lần này nàng quả thật không có cố ý chơi hắn ta, thật sự là tự cây mía kia mọc mắt chuyên thích trừ gian diệt ác.

“Chỉ là một Tam tiểu thư của phủ Thừa Tướng thôi mà hết lần này đến lần khác dám đùa giỡn bổn vương, ngươi cho rằng bổn vương là người chết hả?”
Môi của Trạch Vương càng sưng càng to, lời nói ra mơ hồ không rõ, mọi người đều nghe không hiểu hắn ta đang nói gì.

Cố Thanh Hy làm như nghe thấy thật, gật đầu nói: “Ta biết tủi thân, ngài ngoan lắm, thua cũng không bỏ trốn mất người, dù sao ta cũng là người của Dạ Quốc, lại không phải là người của Sở Quốc, Triệu Quốc hay Hoa Quốc, vàng bạc châu báu mà hoàng thượng ban thưởng cũng không để cho người ngoài được”.

“Ngươi đang nói bậy bạ cái gì vậy”.

“Đúng đúng đúng, ngài bị thương rất nặng, ngài yên tâm, ta sẽ không bắt nạt người yếu đuối, có điều có chơi có chịu, ba trăm vạn lượng bạc đó Trạch Vương vẫn phải trả cho ta mới được”.




Bình luận

Truyện đang đọc