CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Tiểu Hiên Hiên, sao hôm nay ngươi cứ lải nhải giống Thu Nhi quá vậy, mau đứng sang một bên, đừng cản đường ta”.

Lưu Nguyệt và những người khác vẫn muốn thuyết phục, nhưng Cố Thanh Hy đã đặt cược rồi.

Bọn họ tức giận đến mức chỉ có thể lo lắng suông.

Đương Đương công chúa đặt cược xong thì dương dương đắc ý rời đi, cười chế nhạo nói: “Thứ nữ nhân xấu xí không biết trời cao đất dày, cược gì cũng dám chơi, đây là nơi do học viện Hoàng gia làm chứng đấy, để ta xem đến lúc đó ngươi có dám dâng mạng của mình không”.

Mọi người đều đang bàn tán xôn xao về Cố Thanh Hy, xem nàng như một kẻ ngốc.

“Não của Cố tam tiểu thư bị úng nước rồi à? Không phải cô ta thực sự cho rằng bản thân có thể giành hạng nhất đấy chứ?”
“Nằm mơ ban ngày đó, nếu cô ta có thể giành hạng nhất, ta không làm người nữa, dứt khoát làm chó luôn”.

“Chậc chậc chậc, Cố tam tiểu thư là một bao cỏ, Cố ngũ tiểu thư là một tiện nữ nhân lẳng lơ, ta thấy, Cố nhị tiểu thư chắc chắn cũng không phải dạng tốt đẹp gì”.


“Còn không phải sao, sau này chúng ta thành thân, nhất định không thể lấy tiểu thư của phủ thừa tướng, thượng bất chính hạ tắc loạn, với đức tính của Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan thì Cố Sơ Vân có thể tốt đẹp được sao”.

Cố Thanh Hy không quan tâm người khác đang nói gì về mình, chỉ chăm chăm vào màn cá cược trong đấu trường.

Trong số tất cả các lượt đặt cược, số người cược Trạch Vương là nhiều nhất, còn Cố Sơ Vân so với lần trước ít đến mức đáng thương, cũng không biết có phải bởi vì chuyện của Cố Sơ Lan ảnh hưởng hay không.

Còn Cố Thanh Hy…không có lấy một người cược nàng.

Mọi người ở học viện đều hét lên.

“Cược Cố tam tiểu thư, một ăn năm trăm, mọi người nhanh chóng đánh cược, nếu bỏ lỡ cơ hội này, phải đợi thêm năm năm nữa đấy”.

Hai mắt Cố Thanh Hy sáng lên.


Một ăn năm trăm?
Vậy chẳng phải chỉ cần nàng thắng thì một lượng bạc cũng có thể thắng đến năm trăm lượng bạc sao.

Cố Thanh Hy đột nhiên quay người lại, đưa tay ra nói: “Hôm nay nhất định là các ngươi đều mang tiền đến đúng không? Cho ta mượn trước, ta cam đoan các ngươi sẽ trúng rất nhiều tiền”.

Tiêu Vũ Hiên có chút nghi hoặc: “Không phải cô lại tự cược chính mình thắng nữa đấy chứ”.

“Ngươi nghĩ ta có thể ngu ngốc đến mức đó sao?”
Nghe vậy, ba người Tiêu Vũ Hiên đột nhiên trở nên có hứng thú: “Vậy cô nói xem, chúng ta nên cược ai thắng, Diệp Phong? Trạch Vương? Hay là Cố Sơ Vân?”
Cố Thanh Hy cười trộm, đôi mắt sáng ngời trong veo kia lại hiện đầy toan tính.

“Đưa tiền cho ta trước đi”.

Liễu Nguyệt nhìn Tiêu Vũ Hiên với ánh mắt hỏi có nên đưa không?
Tiêu Vũ Hiên sờ sờ cằm, phun ra một câu: “Xú nha đầu tinh ranh như hồ ly.

Từ trước đến nay đều là cô ấy lợi dụng người khác, chưa từng thấy ai có thể lừa được cô ấy, hay là chúng ta tin thêm một lần nữa đi”.




Bình luận

Truyện đang đọc