Chương 517
Cố thừa tướng đã khôi phục ý chí chiến đấu.
Ông ta có thể làm đến chức vị Thừa Tướng, thứ nhất là nhờ ánh hào quang của mẫu thân Cố Thanh Hy.
Thứ hai cũng là nhờ ông ta từng tình cờ kết giao với một luyện đan sư, không ít người đến nịnh bợ, từ đó con đường làm quan của ông ta hanh thông.
Ông ta nhất định phải có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan.
Chỉ khi có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, phủ Thừa Tướng của bọn họ mới có thể duy trì trăm năm hưng thịnh.
Cố Sơ Vân cũng muốn có được Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan, nhưng cách nghĩ của nàng ta không giống với Cố thừa tướng.
Nàng ta không phải vì trăm năm hưng thịnh của phủ Thừa Tướng, nàng ta chỉ muốn mình có thể nâng cao công lực nhanh chóng trong thời gian ngắn nhất.
“Cha, chúng ta mang theo tổng cộng bao nhiêu tiền?”, nàng ta không muốn vì tiền mà để vuột mất nó nữa.
“Con yên tâm, Cố Thanh Hy, Trạch Vương và Đương Đương công chúa đều không còn bao nhiêu tiền, bọn họ không dám tranh với chúng ta đâu”.
Cố Sơ Vân làm sao có thể yên tâm.
Bọn họ một người là hoàng tử, một người là công chúa, cho dù không còn tiền cũng tốt hơn phủ Thừa Tướng. Huống hồ, ở đây còn có rất nhiều con cháu thế gia.
“Món thứ ba giá khởi điểm vẫn là ba trăm vạn lượng”.
Đám người Cố thừa tướng, Trạch Vương và Đương Đương công chúa đang định ra giá, Cố Thanh Hy đã giơ bảng hô lên: “Hai nghìn vạn lượng”.
Người phụ nữ này điên rồi à?
Vừa rồi năm nghìn lượng bạc còn không lấy ra được, bây giờ lại dám ra giá hai nghìn vạn lượng?
Quan trọng là nàng nâng giá có thể đừng nâng mạnh vậy được không?
Tăng từ ba trăm vạn lượng lên hai nghìn vạn lượng, khoảng giữa gấp bao nhiêu lần?
Nàng có được thông minh không thế?
“Cha mau nâng giá đi ạ”, Cố Sơ Vân thúc giục.
Mặt già của Cố Thừa Tướng trắng bệch.
Hai nghìn vạn lượng bạc?
Ông ta phải đi đâu lấy bây giờ?
Dù có bù thêm cái mạng già của ông ta cũng không góp đủ hai nghìn vạn lượng bạc.
Tay cầm bảng của Trạch Vương như nặng nghìn cân.
Nữ nhân không biết tốt xấu này, nàng cố ý đến phòng đấu giá Phong Tương để gây rối sao?
Hắn ta từng gặp người không cần tiền, nhưng chưa bao giờ gặp ai vội vàng vứt tiền như nàng.
Đương Đương công chúa không phục, vén rèm lên, chạy ra lan can cất cao giọng: “Nàng ta không có tiền, sao có thể đấu giá cuốn Bách Khoa Toàn Thư Về Luyện Đan? Số tiền vừa rồi có thể là do người khác trả giúp nàng ta đấy, ta đề nghị đuổi nàng ta ra ngoài để khỏi chướng mắt”.
Cố Thanh Hy cười nhạo: “Sao cô biết ta không có tiền? Khoảng thời gian trước đây ta đã thắng không ít tiền, hay là để ta kể cho cô nghe ta đã thắng như thế nào nhé?”