CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1196

“Suỵt, tổ tông của trẫm ơi, nhỏ giọng một chút, trẫm đồng ý là được chứ gì”.

Dạ Hoàng tức đến mức giậm chân, uổng cho hắn lúc trước còn khen ngợi nàng, người phụ nữ này đúng là ác ma.

Cố Thanh Hy mỉm cười: “Hoàng thượng, người thu hồi thánh chỉ sớm chút chẳng phải ổn thỏa rồi à, dù sao thánh chỉ cũng là do người ban đúng không? Tiểu Lý Tử…”

Cố Thanh Hy không khách sáo gì gọi Tiểu Lý Tử đến, lười biếng nói: “Chủ tử của ngươi bảo ngươi đi truyền thánh chỉ”.

Nàng nhìn Dạ Hoàng.

Dạ Hoàng tức giận nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, hủy bỏ hôn ước giữa nhị tiểu thư phủ Thừa tướng và Tiêu Vũ Hiên của phủ Tướng quân”.

Tiểu Lý Tử hoảng sợ nói: “Hoàng thượng, vậy… lý do thì sao…”

“Chẳng qua trẫm chỉ thu hồi một thánh chỉ thôi, cần lý do gì chứ! Còn không mau đi truyền chỉ. Ngoài ra nói với Cố Sơ Vân, nếu nàng ta dám để lộ bí mật, trẫm sẽ tịch thu cả nhà phủ Thừa tướng”.

“Vâng vâng…”

Cố Thanh Hy giơ ngón cái lên, sau đó ngáp một cái, vừa rời đi vừa nói: “Hoàng thượng anh minh, hoàng thượng uy vũ”.

“Này, ngươi muốn đi đâu đấy?”

“Khuya như này, tất nhiên là về ngủ, lẽ nào hơn nửa đêm rồi còn đứng đây ngắm trăng với hoàng thượng chắc?”

Trong lúc nói chuyện, bóng dáng Cố Thanh Hy đã biến mất khỏi ngự hoa viên.

Dạ Hoàng nghẹn họng nhìn trân trối.

Thế mà cũng được à?

Nàng coi hoàng cung là nơi nào chứ?

Đồng thời coi hắn là gì?

Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, trong mắt nàng có còn vị hoàng đế như trẫm không hả!

“Cố Thanh Hy…”, Dạ Hoàng gần như gào lên.

Giọng nói uể oải của Cố Thanh Hy truyền tới trong đêm: “Hoàng thượng, nóng giận hại thân đó, đừng quên trong tay ta vẫn nắm bí mật của người nhé…”

“Cố Thanh Hy, cái người này… tức chết trẫm mất! Sao trên đời lại có người con gái vô sỉ vậy chứ… Sao nàng ta lại có thể kiêu ngạo tới mức này?”

Tiểu thái giám nghe thấy vậy liền run rẩy cất lời: “Hoàng thượng, nàng ta kiêu ngạo như thế, hay là người cứ bắt lại, rồi từ từ trừng trị nàng ta đi”.

Dạ Hoàng đạp tiểu thái giám một cái: “Đầu ngươi bị lừa đá à? Nàng ta là thê tử của Dạ Mặc Uyên. Dạ Mặc Uyên nắm nhiều binh quyền trong tay, chỉ e còn chưa bắt được nàng ta thì trẫm đã bị Dạ Mặc Uyên bắt trước rồi”.

Tiểu thái giám sợ hãi quỳ xuống, không biết nên tiếp tục nói gì nữa.

Trong bóng đêm, tại một góc khác của ngự hoa viên, một người đàn ông áo bào tím khí thế hiên ngang nhìn theo phương hướng Cố Thanh Hy rời đi, khóe môi không khỏi cong lên thành nụ cười.

Thanh Phong đứng sau người đàn ông thấp giọng báo cáo: “Chủ tử, có cần thuộc hạ nói với vương phi, để lúc vương phi tiến cung khiêm tốn chút không?”

Bình luận

Truyện đang đọc