CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Tại sao Cố Thanh Hy lại bình tĩnh như vậy?
Thắng nhiều tiền như thế, lẽ nào không nên đi ăn mừng một chút sao?
Còn có, cô ấy là thần ngủ gật chuyển thế à? Sao có thể ngủ gà ngủ gật cả ngày như vậy chứ.
Liễu Nguyệt và Vu Huy đều nhìn Tiêu Vũ Hiên.
Tiêu Vũ Hiên trợn trắng mắt: “Cô ấy bảo các ngươi nhận thì các ngươi cứ nhận đi, nha đầu này trọng tình trọng nghĩa, sau này nếu cô ấy có chuyện gì thì chúng ta giúp đỡ cô ấy là được rồi”.
“Lão đại tốt bụng quá, thành thật mà nói, gia tộc ta gặp phải một số nguy cơ, đang cần bạc gấp.

Cũng vì sốt ruột quá nên ta mới lấy hết số bạc tích cóp được đem đi cược, không ngờ lại thua hết sạch.

Cũng may lão đại tốt bụng cho ta 20 vạn lượng bạc, nguy cơ của gia tộc ta có thể giải quyết được rồi”.
“Ta cũng vậy thôi, bề ngoài thì thấy gia tộc ta nở mày nở mặt, nhưng thực chất là một cái vỏ rỗng.


Bây giờ có 20 vạn lượng bạc này, gia tộc chúng ta có thể khôi phục lại khí thế ngày trước rồi”.
Cố Thanh Hy không hề biết vì hành động tiện tay của mình lại khiến ba người Tiêu Vũ Hiên thành tâm thành ý thuần phục nàng.
Khi Cố Thanh Hy tỉnh dậy, cuộc thi đã kết thúc rồi, Cố Sơ Vân, Trạch Vương và một sĩ tử hàn môn đã giành chiến thắng, cùng nhau lọt vào top ba.
Liễu Nguyệt nói nhỏ bên tai nàng.
“Cô có biết đại hội đấu văn lần này cạnh tranh khốc liệt như thế nào không? Chậc chậc chậc, những tài tử tài nữ hàn môn kia thực sự đều là tài sắc vẹn toàn, xuất khẩu thành thơ, Trạch Vương suýt chút nữa đã bị đánh bại rồi”.
“Đặc biệt là người tên Diệp Phong kia, chậc chậc chậc, tài năng của hắn thực là có thể so sánh với Thượng Quan phu tử.

Ta dám bảo đảm nếu Trạch Vương đụng phải hắn thì nhất định sẽ phải đấu tiếp, có thể ngay cả Cố Sơ Vân cũng phải đấu tiếp”.
“Ta nói các ngươi cứ lải nhải suốt, lải nhải xong chưa? Tiêu Vũ Hiên đâu?”
“À…vừa nãy vẫn ở đây mà, có lẽ là đến tửu lâu lấy tiền rồi”.

“Chuyện bảo các ngươi điều tra thế nào rồi?”
Liễu Nguyệt và Vu Huy mất một lúc mới phản ứng lại được, thì thầm: “Điều tra ra rồi, là Từ lão tử chạy đến phủ tướng quân, cáo trạng với Tiêu lão tướng quân, nói đại ca học chả hay cày chả biết, ngay cả Thử Ly cũng không hiểu.

Sau đó Cố Sơ Lan sai người giấu tên đến cáo trạng với lão tướng quân, nói đại ca đánh cược với người trong tửu lâu, cược cô thắng nên lão tướng quân mới nổi giận đánh đại ca một trận nhừ tử”.
Khí tức của Cố Thanh Hy đột nhiên chùng xuống, ánh mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.
Liễu Nguyệt và Vu Huy sững sờ trong giây lát.
Tại sao lão đại nhà bọn họ đột nhiên như biến thành một người khác vậy?
Cố Thanh Hy ngoắc tay, sau đó thì thầm vài câu vào tai bọn họ, cả hai không khỏi giật mình.
“Lão đại, như…như vậy có quá tàn nhẫn không?”
“Làm như lời ta nói, sáng mai sau khi thức dậy ta muốn cô ta thân bại danh liệt”.
Cố Thanh Hy cười khẩy.
Từ trước đến nay nàng không phải là một người nhân từ mềm lòng.
Nếu Tiêu Vũ Hiên là người mà nàng muốn bảo vệ, vậy thì trên đời này ngoài nàng ra, không ai có thể ức hiếp hắn ta.
Vốn dĩ, nàng không muốn bận tâm đến những nhân vật phụ như Cố Sơ Lan, nhưng thật không may, nàng ta không nên đụng đến Tiêu Vũ Hiên.


Bình luận

Truyện đang đọc