Chương 1175
Nhưng dù có mạnh hơn thì nữa tiểu thư vẫn luôn nhỏ nhẹ với nàng ta, rất ít khi nghiêm túc và căng thẳng như thế này.
Sắc mặt Cố Thanh Hy tái nhợt, dường như nàng có thể ngất đi bất cứ lúc nào.
Nàng lấy viên Long châu thứ sáu từ trong người ra, ngơ ngác nhìn nó.
Mười tám…
Sao đã mười tám rồi…
Sao nàng lại hôn mê nhiều ngày như thế chứ?
Đã qua ngày mười lăm, vậy con dân Ngọc tộc sao rồi, có phải bọn họ lại phải trải qua một lần huyết chú thảm khốc nữa rồi không?
Cố Thanh Hy ôm chặt đầu mình, bất lực rơi lệ.
Tự trách, áy náy, lo lắng, sợ hãi… Tất thảy những cảm xúc đó đang bao phủ nàng.
Thu Nhi sợ đến mức luống cuống, run run bước tới gần muốn ôm lấy Cố Thanh Hy, nhưng lại không dám.
Giờ phút này, tiểu thư hệt như một con búp bê sứ, chỉ chạm nhẹ vào là có thể vỡ ngay.
Từ lúc tiểu thư nhà nàng mất trí tới giờ đều luôn kiêu ngạo, phách lối, hại người không cần trả giá, chứ chưa từng bi thương như vậy bao giờ.
Thu Nhi nghẹn ngào cất lời: “Tiểu thư, người sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Người đừng dọa Thu Nhi mà”.
“Ngày mười lăm qua rồi… Ta không thể tìm ra bảy viên Long châu trước ngày mười lăm… Ngươi có biết không, ta không thể tìm ra bảy viên Long châu trước ngày mười lăm”.
Cố Thanh Hy đau đớn ôm chặt đầu mình, miệng không ngừng lẩm bẩm.
Thu Nhi ngây ngốc nghe, sau đó bật khóc theo nàng.
“Tiểu thư, Thu Nhi không hiểu ngày mười lăm gì đó, cũng không biết Long châu gì cả, nhưng tháng nào cũng có ngày mười lăm mà… Không tìm được Long châu thì chúng ta lại tiếp tục đi tìm. Thu Nhi sẽ nhờ Thanh Phong giúp đỡ, huynh ấy giỏi lắm, chắc chắn sẽ tìm ra Long châu giúp tiểu thư”.
“Rầm…”
Cửa đột ngột bị đẩy ra, Dạ Mặc Uyên nghe được tin Cố Thanh Hy đã tỉnh liền chạy tới luôn.
Nhìn thấy Cố Thanh Hy cô độc bất lực như vậy, hắn thoáng sửng sốt rồi cảm thấy đau lòng khôn tả.
Thu Nhi lau nước mắt, thức thời lui ra ngoài.
Dạ Mặc Uyên không đeo mặt nạ mà để lộ ra dung mạo tuấn lãng tuyệt thế.
Hắn dịu dàng nói: “A Hy, ngày mười lăm qua rồi thì đành vậy. Nhưng chúng ta có thể tranh thủ vào trước ngày mười lăm tháng sau để tìm ra viên Long châu cuối cùng mà”.
Dạ Mặc Uyên luôn không hiểu tại sao nàng lại để tâm đến chuyện của Ngọc tộc như vậy, rốt cuộc nàng có phải là người của Ngọc tộc hay không?
Nhưng những điều này đều không quan trọng, chỉ cần là thứ nàng quan tâm thì đều là thứ Dạ Mặc Uyên hắn quan tâm.
Cố Thanh Hy cười không thành tiếng.
Nàng lau đi dòng lệ trên khóe mắt, cố gắng nở nụ cười thật tươi, giả vờ như bản thân không quan tâm tới điều đó, lộ ra dáng vẻ nhẹ nhàng thoải mái khi trước.
Nhưng nàng lại không hề biết rằng lúc nhìn thấy nàng như vậy, Dạ Mặc Uyên lại càng đau lòng hơn.