CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 965

Vì sao bọn họ chưa từng nhìn thấy?

Bởi vì nàng ta đột nhiên xen vào, Dạ Mặc Uyên và ma chủ đồng thời nhìn sang kẻ phá đám.

Ma chủ nở nụ cười quyến rũ tựa như hồng mai nở rộ trong tuyết, trong vẻ diêm dúa lẳng lơ mang theo lạnh lùng trong trẻo.

“Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Bạch Cẩm thánh sứ và Khởi La thánh sứ của Băng tộc. Sao vậy, Băng tộc cũng muốn quản chuyện vô bổ của Ma tộc chúng ta sao?”

Không đợi Bạch Cẩm nói chuyện, Hoa Khởi La đã lên tiếng trước.

“Chúng ta chẳng thèm quản chuyện vô bổ của các ngươi, đây là địa bàn của Đan Hồi cốc người ta, các ngươi muốn đánh thì ra bên ngoài đánh, đánh trong này cũng thật không nể mặt Đan Hồi cốc rồi”.

Shhh…

Mọi người ở đây sợ hãi nín thở.

Hóa ra là Băng tộc…

Chẳng phải từ trước đến giờ, Băng tộc luôn không quan tâm đến chuyện bên ngoài, mấy chục năm không lộ mặt trên giang hồ rồi sao?

Sao họ lại đột nhiên xuất hiện ở Đan Hồi cốc?

Mà cô nhóc này cũng to gan quá rồi, dám trách móc ma chủ trước mặt mọi người như vậy, không sợ ma chủ vung chưởng đánh chết mình sao?

Nhưng mọi người lại thấy ma chủ bỗng nhiên cười ha hả, sự âm u trên mặt cũng vơi đi rất nhiều: “Miệng lưỡi nha đầu ngươi cũng bén nhọn lắm, giống tỷ ấy mấy phần, hôm nay bản tọa không so đo với ngươi”.

Cốc chủ Nạp Lan đúng lúc lên tiếng: “Hai vị, hôm nay là ngày lành tổ chức đại hội thưởng đan, có thể nể mặt lão phu mà bỏ qua chuyện này hay không?”

Dạ Mặc Uyên thu lại hàn khí, trong lòng nghi ngờ lập trường và động cơ của Băng tộc nhưng ít nhiều vẫn nể mặt đối phương.

Lúc này lại nghe thấy lời của cốc chủ Nạp Lan, hắn không nhịn được châm chọc nói: “Cốc chủ Nạp Lan, nếu bản vương không nhớ nhầm, hình như ngươi muốn giành lấy vương phi của bản vương để gả cho con trai mình!”

Ma chủ kháng nghị nói: “Tỷ ấy là thê tử của bản tọa”.

Nạp Lan Lăng Nhược mặc đồ gấm màu trắng, khí chất tao nhã, tài năng xuất chúng, hắn ta từ đằng xa lại gần, giọng nói vang lên lanh lảnh, không hề có ý nhượng bộ: “Nàng là vị hôn thê của ta, nàng đã đồng ý gả cho ta”.

Ma chủ lạnh lùng nói: “Nói bậy nói bạ, rõ ràng tỷ ấy đã đồng ý gả cho ta”.

Dạ Mặc Uyên cười giễu: “Các ngươi coi bản vương chết rồi à, nàng là vương phi do ta cưới hỏi đàng hoàng, há có thể để các ngươi thèm muốn giành giật”.

Mọi người nơi này đều trợn tròn mắt.

Rốt cuộc là người phụ nữ đó của ai?

Chẳng lẽ một nữ nhân lại có thể gả cho ba nam nhân?

Nụ cười nơi khóe miệng Bạch Cẩm hơi cứng lại, dường như cũng không hiểu rõ rốt cuộc trái tim thánh nữ của bọn họ thuộc về người nào.

Bình luận

Truyện đang đọc