Chương 1137
“Hơn nữa hắn ta là tộc trưởng của Thiên Phần tộc, cho dù Thiên Phần tộc gặp phải đại địch, cho dù các ngươi muốn giấu hắn ta trên giường băng trong mật thất để chữa thương, nhưng chữa thương thế nào cũng không cần phải khiến cho hắn ta mất đi năng lực hành động chứ”.
“Các ngươi đã đoán trước được ta sẽ bắt cóc Ôn Thiếu Nghi đi khi nhìn thấy hắn ta, các ngươi cũng đã biết về chuyện bí đạo từ trước nhưng các ngươi không đuổi tận giết tuyệt mà cố ý thả bọn ta đi, rõ ràng là các ngươi đang muốn thả con tép bắt con tôm, ta đoán không sai chứ?”
Mỗi khi Cố Thanh Hy nói một lời thì khuôn mặt của Dạ Mặc Uyên lại đen thêm một chút.
Trong khi đó, phó tộc trưởng Tư Không cùng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cũng bộc phát sát khí càng lúc càng nặng.
Dạ Mặc Uyên tức giận nói: “Cố Thanh Hy, sao nàng lại nhận ra được mùi trên người của Ôn Thiếu Nghi?”
Cố Thanh Hy giật mình.
Nàng dường như không ngờ rằng Dạ Mặc Uyên lại đột nhiên nổi trận lôi đình.
Nàng giơ tay thề: “Ta thề, ta nhận ra được mùi trên cơ thể hắn ta chỉ vì ta là một đại phu, mà đại phu thì thường có trí nhớ tốt về các loại mùi”.
“Ngụy biện. Vậy nàng bắt cóc hắn ta làm gì? Còn chẳng phải là do hắn ta đẹp mã cho nên nàng muốn chiếm đoạt hắn ta hay sao?”
“Trời đất chứng giám, ta có một mình chàng là đã cảm thấy áp lực lắm rồi, sao ta lại muốn tự cầm đá đập vào chân mình thêm lần nữa chứ? Ôn Thiếu Nghi là cái quái gì? Ta vẫn còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa”.
Hơn nữa, quan hệ giữa Ngọc tộc cùng Thiên Phần tộc cũng không cho phép Ôn Thiếu Nghi và nàng dây dưa gì với nhau.
Dạ Mặc Uyên bán tín bán nghi nói: “Thật sao?”
“Còn thật hơn vàng”.
“Bản vương khiến cho nàng cảm thấy áp lực sao?”
“Sao có thể như vậy được? Là do ta chưa biểu đạt rõ ràng ý của ta thôi. Vương gia nhân từ xinh đẹp, dịu dàng nhất thiên hạ, ngoan nào, đừng tức giận nữa, lỡ như độc trong người chàng phát tác thì ta lại cảm thấy đau lòng”.
Mặc dù biết nàng đang mồm loa mép giải nhưng sắc mặt của Dạ Mặc Uyên đã tốt lên rất nhiều.
Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ đều cười nhạo.
“Sắp chết đến nơi mà còn liếc mắt đưa tình, hôm nay các ngươi đừng hòng còn sống rời khỏi nơi này”.
Nụ cười của Cố Thanh Hy vụt tắt ngay lập tức, nàng lạnh lùng nhìn về phía mấy người phó tộc trưởng Tư Không.
“Để ta đoán xem, tộc trưởng của Thiên Phần tộc không biết chuyện ngươi tới đây đúng không? Ngươi không chỉ muốn giết ta mà có thể còn muốn giết Ôn Thiếu Nghi để đoạt quyền ở Thiên Phần tộc”.
“Chíu…”
Phó tộc Tư Không cũng thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bộc phát sát khí ngập trời, ngay lập tức xông lên.
“Chậc chậc chậc, các ngươi nói xem, các ngươi đều đã rất già, một người không vợ không con, một người đã bước một chân xuống mồ, các ngươi còn muốn tranh đoạt quyền lực cái gì chứ? Căn cơ của Thiên Phần tộc sâu không lường được, muốn kiểm soát toàn bộ Thiên Phần tộc tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản, cho dù các ngươi đoạt được quyền lực thì có thể giữ được mấy ngày chứ?”
“Nếu như ta là các ngươi thì ta sẽ tìm cho mình một người bạn già cùng sống những ngày phong hoa tuyết nguyệt, nếu không thì có khi già chết cũng chẳng có ai thay mình nhặt xác”.