Chương 1009
Dạ Mặc Uyên cùng Tư Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau, ai cũng nhìn ra được sự ghê tởm trong mắt đối phương.
Hai người đồng thanh nói: “Nếu nàng/ tỷ nhất quyết muốn đi vào cũng được, ta đi cùng nàng/ tỷ”.
Cố Thanh Hy buông xuống trâm cài trong tay, mượn xích sắt mà tiến lên, miệng lạnh lùng phun ra một câu: “Kêu hai người đi thì các người không đi, nếu bỏ mạng tại đây chớ trách móc ta”.
“Yên tâm, sẽ không vu vạ nàng/tỷ đâu”.
Hai bóng dáng một tím một đỏ loé lên, một trái một phải hiểu ngầm bảo vệ sát bên Cố Thanh Hy, cảnh giác quan sát những thay đổi xung quanh.
Mấy người Cố Thanh Hy vừa lên trước, Bạch Cẩm và Hoa Khởi La vậy mà xuất hiện.
Hoa Khởi La kinh ngạc thốt ra tiếng, chỉ vào ngọn núi hùng vĩ hình thanh kiếm với chín sợi xích sắt trên đỉnh đầu, lo lắng nói: “Bạch tỷ, Cố tỷ tỷ đã đi lên rồi, chúng ta cũng bám theo thôi”.
Bạch Cẩm hoàn toàn phớt lờ lời nói của Hoa Khởi La, thay vào đó không ngừng đánh giá ngọn núi hình kiếm trên đầu với nét mặt trầm trọng.
Quần áo của bọn họ có chút xộc xệch, trên trang phục trắng như tuyết còn dính một ít máu, đặc biệt là Hoa Khởi La, máu thấm ướt từ bả vai xuống dưới chân, cũng không biết sau khi tiến vào cấm địa đã gặp phải mối nguy gì mới khiến hai cao thủ cái thế như họ bị thương nghiêm trọng như vậy.
“Bạch tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì vậy, chúng ta mau chóng đuổi theo đi, nếu còn chần chừ thì Cố tiểu thư sẽ đi xa mất”.
“Sợ rằng trận pháp này không đơn giản, với thực lực hiện tại của chúng ta đột phá không nổi”.
Hoa Khởi La tò mò ngước mắt nhìn lên tầng tầng lớp lớp phù văn quấn quanh chín sợi xích sắt bên trên rồi nghiêng đầu hỏi:
“Nhưng võ công và tu vi của Cố tiểu thư còn thấp hơn chúng ta không phải cũng đã đi lên trên rồi sao?”
“Tiểu Khởi Nhi, hãy nghe lời ta, muội rời khỏi đây trước, ta sẽ tự mình lên đó xem sao”.
“Ta không muốn, Bạch Cẩm tỷ tỷ, có phải tỷ lại muốn bỏ rơi ta nên mới cố ý lừa gạt ta phải không? Tuy rằng ta không am hiểu trận pháp nhưng ta cũng có thể mơ hồ nhìn ra được trận pháp này là một bảo trận, tỷ nhìn xem, linh khí bên trên rất dồi dào phải không?”
“Chính vì như vậy nên trận pháp này mới càng thêm phần đáng sợ, đan xen trong lớp linh khí mãnh liệt đó, muội không cảm nhận được một luồng sát khí khủng bố nào sao?”
“Muội chỉ cảm thấy tỷ lại định vứt bỏ ta một lần nữa thôi”.
“Ha ha ha….”
Đột nhiên một tràng cười trong vắt như tiếng chuông bạc vang lên từ bên cạnh, hai người ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Tịch Tẩm- thiên hạ đệ nhất lâu đang đứng đó che miệng cười duyên dáng.
Hoa Khởi La cau mày hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
Dáng người Tịch Tẩm thướt tha yêu kiều, lồi lõm tinh tế, mỗi một bước chân đều như đang cám dỗ con người ta phạm tội, gợi cảm đến mức không thể diễn tả thành lời.
Bất luận là nam hay nữ đều không kìm được mê mẩn trước nhan sắc của nàng ta.
Giọng nói của Tịch Tẩm trong trẻo như dòng suối mát len lỏi vào lòng người, nàng ta cười đáp: “Bạch tỷ tỷ của ngươi nói đúng đó, trận pháp này không đơn giản như mặt ngoài đâu, trẻ nhỏ không thể giỡn với lửa, nghe lời Bạch tỷ tỷ của ngươi, quay về chơi đùa với đống lụa khởi la đi”.
“Ta đã mười năm tuổi rồi, không còn là trẻ con nữa”.
“Đúng đúng đúng, ngươi không còn là trẻ con nữa, ngươi là một đoá hoa, một đoá ‘hoa khởi la’ nở rộ xinh đẹp”.