CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Cố Thanh Hy phồng má, nghĩ mà sợ nhìn mọi người: “Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Lẽ nào ta hạ sai rồi? Ta thua rồi hả?”
Mọi người vỗ đùi.

Bọn họ nghĩ cái gì vậy trời.

Cố Tam tiểu thư nổi tiếng là đồ ngốc, sao nàng ta có thể am hiểu thuật đánh cờ được.

Diệp Phong ngồi thẳng lưng, tập trung tinh thần nhìn bàn cờ trước mặt.

Kỳ Thánh không nhịn được dựng ngón cái lên khen: “Hay cho một chiêu tìm được đường sống trong cõi chết, hay cho một chiêu dũng cảm tiến tới.

Hai tên nhóc các ngươi đúng là khiến ta phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó”.

“Vậy là ta không có hạ sai đúng không? May quá may quá, làm ta sợ muốn chết.

Đúng rồi, sao các ngươi lại không hạ? Mau hạ đi, ta cũng sớm chút trở về ngủ nữa”.


Khóe miệng mọi người giật giật.

Ngủ cái gì mà ngủ?
Hạ cái gì mà hạ?
Nước cờ này đều là con đường chết, mỗi một bước đi đều cực kỳ khó khăn, bọn họ phải hạ vào chỗ nào.

Trạch Vương sốt ruột đến nỗi xoay quanh, hận không thể đập bể bàn cờ.

Tất cả đều là con đường chết, đây thật sự là ván cờ mà con người có thể chơi sao?
Kế tiếp, Kỳ Thánh cứ hạ xuống một con thì Cố Thanh Hy luôn có thể chặn ông ta lại.

Ông ta lui, Cố Thanh Hy lui.

Ông ta tiến, Cố Thanh Hy cũng tiến.

Có một điểm chung là lần nào Cố Thanh Hy cũng vứt câu đố lại cho ông ta, khiến Kỳ Thánh tức đến mức giật tóc, không biết rốt cuộc có phải nàng ta đang cố ý chơi mình hay không.

Cố tình Cố Thanh Hy còn lộ ra vẻ mặt vô tội, ngây ngô cười.


Trong lúc đó, Diệp Phong cũng hạ xuống 4 quân, chỉ là quân nào quân nấy đều bị Cố Thanh chắn trở về.

Thường Chân và Thường Bình chỉ có nước nhìn, vì họ còn chẳng có khả năng hạ xuống một con cờ.

Trạch Vương ngồi không yên, cả người vừa ngứa vừa đau, khuôn mặt điển trai cũng bị hắn ta cào chảy máu, cũng có rất nhiều chỗ riêng tư ngại mất mặt không dám cào, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Hắn ta không chịu nổi, tiện tay cầm một quân hạ xuống.

Cố Thanh Hy cạch một tiếng, lập tức hạ xuống một quân, cười nói: “Ta cảm thấy nơi này nhìn rất thuận mắt nên bèn hạ xuống chỗ này”.

Trạch Vương trợn to hai mắt.

Ngay từ đầu, quân cờ mà hắn ta hạ xuống đã là một nước cờ chết.

Mà Cố Thanh Hy chỉ hạ xuống một con, lợi dụng xu thế hủ bại phá toàn bộ quân đen của hắn ta.

Toàn bộ quân đen… đều bị tiêu diệt?
Hắn ta run rẩy nói: “Không thể nào, chỉ là một quân cờ đã hóa giải cả ván cờ Linh Lung, Cố Thanh Hy, ngươi ăn gian”.

Cố Thanh Hy sợ tới mức suýt rớt cây mía trong miệng, cãi cọ: “Ta ăn gian hồi nào? Là có người dạy ta đánh cờ hả? Hoàng thượng, người đến nói một tiếng công bằng đi, nhiều người như vậy nhìn, ta có thể ăn gian kiểu gì.

Trạch Vương không muốn thua nên đẩy hết mọi chuyện cho ta đúng không? Huống chi, chẳng phải ván cờ này còn chưa đánh xong sao?”


Bình luận

Truyện đang đọc