Chương 703
“Chính là nơi trị thương, Hy tỷ tỷ, có phải đầu tỷ bị thương không, sao lại không nhớ được gì cả? Không được, ta phải mau chóng đi tìm trưởng lão”.
“Đợi đã, cô nói cho ta biết, vì sao cô luôn gọi ta là Hy tỷ tỷ, hai ta rất thân nhau sao? Cô là người của phủ Thừa Tướng?”
Âm Nhi không hiểu ra sao: “Cái gì mà phủ Thừa Tướng, Âm Nhi không hiểu. Tỷ vốn là Hy tỷ tỷ của ta, tỷ không những là Hy tỷ tỷ của ta, mà còn là tộc trưởng của Ngọc tộc chúng ta”.
“Tộc trưởng… Ngọc tộc?”
Ngọc tộc không phải là thế lực đại chiến với Thiên Phần tộc trong núi Hồ Lô Huyết sao?
“Đúng vậy, mấy năm trước, lão tộc trưởng bị huyết chú phát tác qua đời, tỷ thay thế vị trí của lão tộc trưởng, trở thành tộc trưởng mới của Ngọc tộc, kế thừa sứ mệnh đi tìm Long Châu của Ngọc tộc. Hy tỷ tỷ, Âm Nhi nghe nói tỷ lại tìm thấy Long Châu màu xanh rồi, có phải là thật không?”
“Cô đợi ta làm rõ vấn đề đã, sứ mệnh của tộc trưởng Ngọc tộc là tìm kiếm Long Châu?”
“Phải”.
“Thế vì sao phải tìm kiếm Long Châu?”, để cứu Dịch Thần Phi sao?
Chỉ sợ không đơn giản như vậy.
Âm Nhi mờ mịt nhìn Cố Thanh Hy.
Nếu không phải khí tức trên người Cố Thanh Hy giống hệt trước kia, dáng vẻ cũng giống hệt trước kia, Âm Nhi suýt chút nữa cho rằng nàng không phải Hy tỷ tỷ của mình.
“Hy tỷ tỷ, lần này tỷ về tộc, cảm giác rất kỳ lạ, tìm Long Châu không phải là để giải độc huyết chú sao? Ngọc tộc của chúng ta dốc hết bao nhiêu thế hệ, vẫn luôn muốn tìm đủ bảy viên Long Châu”.
“Tìm đủ bảy viên Long Châu làm gì?”
Âm Nhi đang định nói thì cửa cọt kẹt mở ra, một giọng nói ngắt lời Âm Nhi.
“Âm Nhi, Hy tỷ tỷ của ngươi vừa tỉnh, ngươi lại không biết lớn nhỏ, không biết nặng nhẹ đến quấy rầy tộc trưởng nghỉ ngơi”.
Âm Nhi làm mặt quỷ.
“Ta không hề, là Hy tỷ tỷ hỏi ta rất nhiều chuyện”.
“Được rồi, ngươi ra ngoài đi nấu thuốc, đừng làm phiền Hy tỷ tỷ của ngươi nghỉ ngơi”.
“Được thôi”.
Âm Nhi không muốn cho lắm, đi một bước lại ngoái đầu ba lần rời khỏi phòng.
Cố Thanh Hy nghiêng đầu, nhìn người trước mắt.
Người trước mặt là một ông lão khoảng năm mươi tuổi, ông ta chưa đến sáu mươi, tuy còn khoẻ mạnh nhưng tóc đã bạc phơ.
Ông lão nhìn thấy nàng bèn nở nụ cười hiền từ: “A Hy, cháu còn đau không?”
“Ta không sao, cảm ơn các ông đã cứu ta”. truyện
“Không sao thì tốt rồi, nha đầu Âm Nhi kia thích nói huyên thuyên, cháu đừng nghe con bé nói lung tung. Ăn cơm trước đi, cháu đã hôn mê mấy ngày mấy đêm rồi”.
Ông lão bưng một bát cháo dược thiện nóng hổi lên, thổi nhẹ rồi đút cho Cố Thanh Hy.