Chương 627
Ôn Thiếu Nghi bước lên phía trước, tuy đang cười, nhưng trong nụ cười lộ ra vẻ lạnh thấu xương, khiến người ta phát run khó hiểu.
“Được, việc đến nước này, ta thẳng thắn nói với người vậy, chuông Phá Hồn bị Lan kỳ chủ của ma tộc cướp đi rồi, ta không có, nếu ngươi không tin có thể lục soát người của ta”.
Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, chuẩn bị sẵn sàng bị lục soát người.
Nghe vậy, sắc mặt Ôn Thiếu Nghi lại lạnh thêm mấy phần.
“Thật không khéo là ta vừa chạm mặt với Lan kỳ chủ, ông ta không biết ngươi ở đây, cũng vô tình bắt Diệp Phong, thì lấy đâu ra chuông Phá Hồn?”
“Đó là vì ông ta nói dối ngươi”.
“Ngươi cảm thấy bản thiếu chủ bị mù ư? Ngay cả trắng đen thật giả cũng không phân biệt được?”
“Ta đã nói rồi, nếu ngươi không tin, cứ việc lục soát người ta là được”.
Ôn Thiếu Nghi lại tiến thêm mấy bước, khí lạnh trên người tỏa ra.
Cố Thanh Hy cảm nhận được sát khí lướt qua.
Nếu câu trả lời của nàng không hợp ý Ôn Thiếu Nghi, e rằng hắn ta sẽ giết nàng thật.
Cố Thanh Hy đột nhiên lùi lại mấy bước, ôm chặt ngực của mình: “Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi thực sự muốn lục soát người của ta ư”.
“Người chết thì không nhiều lời như vậy”.
Ôn Thiếu Nghi nhàm chán xoay cây sáo ngọc bích, trong nụ cười thú vị có ý cảnh cáo.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng của Cố Thanh Y lăn qua đảo lại, nghĩ ra rất nhiều cách thoát thân, nhưng mỗi một cách đều bị nàng phủ nhận.
Khoảng cách thực lực quá lớn, nàng không chạy thoát nổi.
Chỉ cần nàng có ý nghĩ bỏ chạy, Ôn Thiếu Nghi động ngón tay cũng có thể giết chết nàng.
“Ta đưa chuông Phá Hồn cho Dạ Mặc Uyên rồi, nếu ngươi muốn chuông Phá Hồn, trừ phi đích thân tìm Dạ Mặc Uyên, ta đã từng xem bản đồ trên chuông Phá Hồn, ta có thể đưa người vào trong núi Hồ Lô tìm Long Châu”.
Đôi mắt ôn hòa của Ôn Thiếu Nghi nheo lại.
Cố Thanh Hy cướp lời nói: “Lần này ta không lừa ngươi, thứ quan trọng như chuông Phá Hồn, làm sao ta có thể mang theo bên người. Nếu ngươi vẫn không tin, thì ngươi giết ta đi, dù sao ta cũng không thoát khỏi năm ngón tay của ngươi, lỡ như ngươi biến thái giống như Lan kỳ chủ, vậy không bằng ta chết sớm, siêu sinh sớm”.
“…”
Ôn Thiếu Nghi trầm mặc, đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Cố Thanh Hy, như muốn nhìn thấu toàn bộ con người nàng.
Cố Thanh Hy mặc kệ cho hắn ta nhìn, bề ngoài nàng tỏ ra nhẹ nhàng ung dung, nhưng trong lòng nổi da gà.
Từ đầu đến cuối, Ôn Thiếu Nghi đều chưa làm chuyện gì quá đáng với nàng, nhưng không biết tại sao, tiếp xúc với đôi mắt đó của hắn ta, nàng cảm thấy mình không có chỗ để trốn, không giấu nổi hắn ta điều gì.
Đôi mắt đó quá sắc bén.
“Vậy bây giờ ngươi đưa ta đến lối vào núi Hồ Lô đi”, cuối cùng Ôn Thiếu Nghi lên tiếng.
Cố Thanh Hy thăm dò hỏi: “Chỉ một mình người à? Ngươi không gọi thêm mấy người à?”
Nàng nhớ trên bản đồ của chuông Phá Hồn đánh dấu rất nhiều mũi tên màu đỏ, không biết những mũi tên màu đỏ đó đại diện cho cái gì, nhưng nàng ngầm cảm thấy những chỗ đó chắc hẳn là nơi vô cùng nguy hiểm.
Nếu có thể dẫn dụ người của ma tộc, Thiên Phần tộc, thậm chí Đan Hồi cốc đến, có lẽ có thể diệt gọn một mẻ.
“Chỉ một mình ta”.
“Thiếu tộc chủ, ta nói này, núi Hồ Lô này nguy hiểm trùng trùng, mặc dù ngươi có võ công cao cường, nhưng khó đảm bảo bên trong không có trận pháp tuyệt thế, hoặc là hung thú thượng cổ, thậm chí là cơ quan ám khí, ngươi đưa thêm mấy người, gặp nguy hiểm thì cũng có người giúp ngươi chia sẻ gánh nặng, đúng không? Thậm chí, còn có thể thăm dò đường giúp ngươi, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, ta đề nghị ngươi đưa thêm mấy người, đương nhiên, ta cũng không sợ ngươi cười, ta tham sống sợ chết, ngươi đưa thêm vài người, ta càng có cơ hội giữ cái mạng nhỏ của ta”.