CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1222

“Nha đầu thối, kẻ ám sát cô là ai vậy, cô lại đắc tội với ai rồi sao? Người vừa ra tay cứu cô có phải là Phù Quang hay không?”

Hoa Khởi La vô cùng tức giận, lập tức tham chiến.

“Là kẻ không biết trời cao đất dày vô liêm sĩ nào dám ám sát Hy tỷ tỷ của ta, xem ta giáo huấn người thế nào!”

“Bang bang bang…”

Ba người càng đánh càng xa, chỉ có mặt đất đang không ngừng rung chuyển, quang cảnh xung quanh đều trở nên xơ xác tiêu điều.

Tiêu Vũ Hiên cũng muốn đuổi theo nhưng Cố Thanh Hy đã tóm lấy hắn ta rồi ngồi xuống dưới gốc cây trúc, lấy ra một túi thức ăn đưa cho Tiêu Vũ Hiên một ít.

Nàng nói: “Có bọn họ là đủ rồi, ngươi còn tham gia náo nhiệt làm gì, mau ăn đi, ăn xong còn phải làm chuyện khác”.

“Kẻ vừa nãy là ai? Nha đầu thối, kẻ đó võ công cao cường ra tay hung hãn, tuyệt đối không phải là sát thủ bình thường. Cô lại khiêu khích phải ai rồi?”

“Làm sao ta biết mình đã đắc tội ai chứ? Là hắn ta tự nhiên xuất hiện, lần trước khi ta ở vùng đất Cực Bắc thì hắn ta suýt chút nữa đã lấy mạng ta rồi”.

“Vùng đất Cực Bắc? Hắn truy đuổi cô từ vùng đất Cực Bắc tới đây sao? Sao ta chưa từng nghe cô nói đến chuyện này?”

Tiêu Vũ Hiên không giấu được sự lo lắng.

Nếu như hắn ta không nhìn nhầm thì thực lực của sát thủ áo đen kia chắc chắn đã sắp đạt tới cấp năm.

Cấp năm… đáng sợ đến thế nào… trên đời chắc chắn không có mấy người là đối thủ của hắn ta.

Hơn nữa tốc độ xuất kiếm của kẻ kia thực sự kinh người, hắn ta đứng bên cạnh Cố Thanh Hy nhưng hắn ta cảm thấy toàn thân như đông cứng lại, đối mặt với đôi đao kiếm đó hắn ta rõ ràng không có khả năng phản kháng.

Trong khi ăn vặt, Cố Thanh Hy trả lời: “Có rất nhiều người muốn giết ta, những cũng phải xem bọn chúng có bản lĩnh đó hay không?”

Nàng cười lạnh một tiếng.

Đây không phải là vùng đất Cực Bắc.

Ở đây không chỉ có người của nàng âm thầm bảo vệ mà còn có người của Dạ Mặc Uyên luôn theo sát và bảo vệ nàng.

Người bình thường muốn giết nàng còn phải cân nhắc thực lực của mình.

Tiêu Vũ Hiên dở khóc dở cười.

“Cô cứ ở đây nhàn nhã, ta thật sự cảm thấy Phù Quang không phải là đối thủ của hắn”.

“Phù Quang quả thực không phải là đối thủ của hắn ta, nhưng không phải vẫn còn Khởi La muội muội và người của Dạ vương phủ sao?”

Nói xong Cố Thanh Hy liếc nhìn hắn ta, nở một nụ cười trêu chọc: “Hay là ngươi đang muốn luận võ với sát thủ kia?”

“Cô đùa à? Hắn là cao thủ cấp năm, ta phóng qua đó để biến thành thịt vụn hay sao?”

“Vậy ngươi ngồi đây kích động làm gì chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc