Chương 906
“Vậy mà ngươi còn nói là quan tâm đến ta, đúng là dối trá! Nếu ta biết ngươi sẽ không dẫn ta đến đó thì ta cũng đã không phí công đánh cược với người khác”.
“Đánh cược với người khác?”
“Còn không phải sao, ta nói với mọi người rằng ngươi đối xử với ta rất tốt, chỉ cần ta muốn đi đâu thì ngươi nhất định sẽ dẫn ta đi. Bọn họ không tin cho nên ta mới mượn cấm địa để đánh cược. Bây giờ thì hay rồi, ta thua cược mất hết mặt mũi, chi bằng để ta chết đi cho xong”.
“Ta sẽ đưa tỷ đến bất cứ nơi nào tỷ muốn ngoại trừ nơi đó”.
“Ngoại trừ cấm địa thì ta không muốn đi đến đâu khác cả”.
Cố Thanh Hy cố chịu đựng đau đớn, kéo chăn bông lên trùm kín đầu.
“Từ nhỏ đến lớn ta chưa từng thua thảm đến như vậy, ta không còn mặt mũi gì gặp người khác, ta không muốn sống nữa”.
Đôi mắt hoa đào lấp lánh của ma chủ khẽ nheo lại, hắn ta nhẹ nhàng kéo chăn bông của Cố Thanh Hy xuống, sợ rằng nàng sẽ tự làm mình ngạt thở.
Nhưng Cố Thanh Hy đã giữ chặt nó, ma chủ sợ rằng nếu như hắn ta dùng thêm lực thì sẽ làm tổn thương nàng thêm một lần nữa.
Hắn ta chỉ có thể nhẹ nhàng thuyết phục: “Cấm địa rất nguy hiểm, tương truyền rằng nơi đó là nơi chôn thân của ma chủ, vô số ma chủ đều đã chôn thân ở đó, có thể nói đó là cơn ác mộng của mọi ma chủ, cho dù là ma chủ của ma tộc cũng không muốn bước vào”.
Hắn ta muốn nói cho nàng biết.
Nơi đó rất nguy hiểm.
Ngay cả khi hắn ta là ma chủ khiến người người sợ hãi thì hắn ta vẫn có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Hơn nữa, nàng chỉ mới đạt tới cấp ba.
“Nếu ta không đi đến đó thì ta sẽ rất mất mặt”.
“Tỷ đã đánh cược với ai, bây giờ bản tọa sẽ gi3t chết kẻ đó, kẻ nào dám giễu cợt tỷ thì bản tọa cũng sẽ giết không tha”.
“Ta xem thường chính mình, cho nên ngươi cũng sẽ giết ta chứ gì”.
“Tiểu tỷ tỷ…”
Ma chủ bất lực, hắn ta đã cố gắng nhiều lần nhưng cũng không thể kéo chiếc chăn bông đang trùm trên đầu nàng xuống.
Đột nhiên Cố Thanh Hy kéo chăn bông xuống tỏ vẻ uất ức nhìn ma chủ, sau đó làm nũng nói: “A Mạc, ta biết ngươi tốt với ta nhất, ngươi không nỡ nhìn thấy ta đau khổ đâu phải không?”
“Võ công của ngươi cao cường, không ai có thể sánh bằng. Chỉ cần ngươi muốn thì không có nơi nào cản được bước của ngươi, ta tin rằng ngươi hoàn toàn có thể đưa ta đến đó. Ta hứa sẽ ngoan ngoãn đi theo ngươi, không chạy lung tung”.
Ma chủ rất thích nhìn thấy nàng làm nũng, cũng thích nhìn thấy nàng sùng bái hắn ta.
Nhưng hắn ta thực sự không muốn vào cấm địa.
“Ý trung nhân của ta nhất định phải là một cao thủ vô song, nếu như ngươi không thể bảo vệ ta ở trong cấm địa thì chi bằng ta ở lại cùng Dạ Mặc Uyên, ít nhất thì Dạ Mặc Uyên cũng có thể bảo vệ ta”.
“Dạ Mặc Uyên đã hao tổn rất nhiều nội lực, hắn bây giờ còn không phải là đối thủ của ta, làm sao có thể bảo vệ cho tỷ được?”