CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 190

“Không chỉ là một miếng ngọc bội thôi sao, ta sẽ tặng cho cô bao nhiêu tùy thích, chúng ta không cần đánh cược hơn mười triệu lượng để cược một miếng ngọc bội với nàng ta”.

“Ngàn vàng khó mua nổi sự yêu thích của ta”.

Khóe mắt Cố Thanh Hy lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Đương Đương công chúa, nàng đã chú ý tới miếng ngọc phỉ thúy hình lưỡi liềm mà nàng ta đeo trên eo.

Miếng ngọc này đơn giản không cầu kỳ, dù ném vào trong một đống ngọc bích cũn sẽ bị nhấn chìm trong tích tắc, không biết vì lý do gì chỉ với một cái liếc mắt nàng đã yêu thích nó, đặc biệt sau khi giành được chuông Phá hồn, nàng còn lờ mờ cảm thấy hơi thở của nó có điểm tương đồng với chuông Phá hồn.

Đương Đương công chúa theo phản ứng có điều kiện muốn đồng ý.

Nhưng vừa nghĩ tới việc Cố Thanh Hy có thể giở chiêu trò, cộng thêm việc ngọc bội này có ý nghĩa vô cùng quan trọng với nàng ta, đó là di vật duy nhất mà phụ hoàng để lại cho nàng ta, mẫu hậu cũng từng căn dặn nhiều lần phải giữ gìn nó như tính mạng của mình, tuyệt đối không thể làm mất.

Nàng ta có chút do dự.

Cố Thanh Hy ‘tốt bụng’ nhắc nhở: “Sắp đến giờ lên lớp rồi, Đương Đương công chúa không muốn đánh cược cũng không sao, vừa hay ta cũng có chút đau lòng cho mười triệu lượng bạc đó”.

“Được, ta đánh cược với người, Cố Thanh Hy, nếu ngươi thua đừng có hối hận”.

Nàng ta không tin trong thời gian mười lăm phút ngắn ngủi Cố Thanh Hy có thể vẽ ra một trăm bức họa.

Cố Thanh Hy nghe được câu trả lời này thì hài lòng cười gian xảo, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng.

“Đừng lo, có nhiều người như vậy ta cũng cần thể diện chứ, làm sao có thể hối hận đây, ngược lại là công chúa cô, nếu thua đừng quỵt nợ, mọi người đều đang nhìn đó”.

“Hừ”, Đương Đương công chúa hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đợi xem chuyện cười của nàng.

Cố Thanh Hy lắc đầu.

Rốt cuộc là vẫn còn quá non trẻ, tùy tiện lừa gạt vài câu liền mắc bẫy.

Cầm lên tấm gỗ đã khắc xong bên cạnh lên, Cố Thanh Hy gọn gàng đổ mực lên tấm ván sau đó rồi trực tiếp cầm một tờ giấy Tuyên Thành phủ lên trên.

Sau đó nàng ngay lập tức lấy bức tranh ra và in lên tờ giấy Tuyên Thành trắng, bất ngờ chân dung của Thượng Quan phu tử hiện lên.

Bức chân dung đó sống động như thật, từng động tác từng cử động đều cực giống với Thượng Quan Sở, ngay cả nét cười cũng ẩn chứa sự ôn hòa phảng phất chút giảo hoạt, như được tạc ra từ trong khuôn vậy.

Mọi người sững sờ.

Đây… cứ như vậy vẽ xong rồi?

Nàng ta không phải khắc bia mộ lên tấm gỗ mà là chân dung của Thượng Quan phu tử sao?

Chỉ trong chớp mắt, Cố Thanh Hy đã sao chép hơn chục bức chân dung.

Đương Đương công chúa thấy cảnh này thì phẫn nộ hét lên: “Cố Thanh Hy, ngươi chơi xỏ ta, đó căn bản không phải là vẽ”.

“Sao ta không phải là vẽ? Vừa rồi cô không nhìn thấy ta dùng dao vẽ lâu như vậy rồi sao?”

“Ngươi rõ ràng là in lên”.

Bình luận

Truyện đang đọc