Chương 505
Cố thừa tướng lạnh giọng quát: “Nó không có võ công, đấu giá Tử Yên Thảo làm gì. Chẳng lẽ nó thật sự cho rằng một cây Tử Yên Thảo là có thể mở võ mạch, tập võ làm ít được nhiều à?”
“Có lẽ… dựa vào chiến thần, muội ấy thật sự có thể luyện chế đan dược thành công, mở được võ mạch”.
Trong mắt Cố Sơ Vân lóe lên vẻ đố kỵ.
Đố kỵ với dung mạo xinh đẹp của nàng.
Đố kỵ nàng gả cho một người đàn ông nắm quyền thế trong tay.
Còn nàng ta… lại chỉ có thể bị ép gả cho một kẻ ăn chơi Tiêu Vũ Hiên.
Người nàng ta ái mộ rõ ràng là Thượng Quan phu tử.
“Trước kia có đại sư cấp bốn bắt mạch cho nó, thể chất của nó không thể mở võ mạch, càng đừng nói tới tiến vào cấp một”.
“Cha, võ công của con gặp trở ngại, Tử Yên Thảo đối với con mà nói vô cùng quan trọng, hi vọng cha có thể giúp con đấu giá được nó”, Cố Sơ Vân cắn răng, ấm ức nói.
Vẻ mặt Cố thừa tướng lập tức hòa hoãn: “Con yên tâm, bất kể thế nào cha cũng sẽ giúp con đấu giá được Tử Yên Thảo”.
Ở nhã gian lầu hai, vẻ mặt Trạch Vương vô cùng khó coi.
Võ công hắn ta không tính là tốt, nhưng cũng sắp tiến vào cấp một, chỉ thiếu một viên Tẩy Tủy Đan có thể nâng cao tu vi mà thôi. Tử Yên Thảo này hắn ta phải có bằng được, bởi vì hắn ta muốn vượt qua chiến thần.
Nhưng bây giờ…
Có người tranh Tử Yên Thảo với hắn ta, đối tượng còn là Cố Thanh Hy.
Đôi mắt ghen tị của Trạch Vương luôn dừng trên người Dạ Mặc Uyên ở bên cạnh Cố Thanh Hy, tràn đầy phẫn nộ.
Trong một nhã gian khác ở lầu hai, Đương Đương công chúa nổi giận đùng đùng.
Sao lại là Cố Thanh Hy, nàng ta có thuật phân thân sao? Đi đâu cũng gặp.
Vì chuyện giật mạng che mặt của Cố Thanh Hy, nàng ta bị hoàng thúc trách mắng một phen, còn bị đuổi khỏi học viện Hoàng gia.
Nàng ta đường đường là một công chúa, lại bị đuổi khỏi học viện Hoàng gia, từ khi học viện mở ra đến nay chưa bao giờ xảy ra chuyện này, tất cả mặt mũi đều mất sạch.
Nô tỳ Tiểu Lục của Đương Đương công chúa nói: “Công chúa, đồ ngốc Cố Thanh Hy kia không có võ công, nàng ta tranh giành Tử Yên Thảo nhất định là biết người sốt ruột muốn nâng cao tu vi, chúng ta tuyệt đối không thể để nàng ta đạt mục đích”.
“Nói vậy không phải bằng thừa, nàng ta biết võ công không bằng ta nên mới muốn hớt tay trên của ta”.
Lúc Đương Đương công chúa nói lời này, nàng ta có chút chột dạ.
Cố Thanh Hy không có võ công, nàng ta cũng không có võ công, nhưng hai người không có võ công ở với nhau, nàng ta luôn là người chịu đòn.
Lần này dù có thế nào, nàng ta cũng phải đấu giá được Tử Yên Thảo, luyện chế Tẩy Tủy Đan, mở võ mạch, chăm chỉ tập võ, sau này treo Cố Thanh Hy lên đánh, trút giận một lần.
Cố thừa tướng giơ bảng ra giá: “Một vạn sáu nghìn lượng”.
Trạch Vương lạnh lùng hô: “Hai vạn lượng”.
Đương Đương công chúa kinh ngạc.