CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Ta sẽ không thua”.

“Hừ, nếu ngươi thua, ta muốn chặt bỏ hai tay hai chân của ngươi”.

“Được thôi, nói miệng không bằng chứng, viết giấy chứng nhận đi, để tránh ngươi không trả cho ta20 vạn lượng bạc.

À đúng rồi, lúc viết giấy chứng nhận nhớ viết là cược với Dạ Vương Phi nha”.

Cố Sơ Lan trừng nàng một cái.

Còn chưa bước vào cửa đã mở miệng ra là Dạ Vương Phi rồi.

Ai không biết chiến thần tàn nhẫn độc ác, gả sang thật thì có sống nổi hay không còn chưa biết được đâu.

Đám người Liễu Nguyệt lo đến sốt cả ruột: “Lão đại, cược hai tay hai chân của ngươi đó, chúng ta có thể không cược không?”
“20 vạn lượng bạc đấy, tại sao không cược?”
“Nàng ta chỉ là một thứ nữ, lấy đâu ra 20 vạn lượng bạc? Thắng, ngươi không lấy được tiền, thua lại bị chặt bỏ chân tay”.


Cố Thanh Hy nhếch mép nở một nụ cười tao nhã: “Ngũ muội, Liễu Nguyệt nói cũng có lý, lỡ ngươi không có 20 vạn lượng bạc, vậy… nếu ta thắng mà không nhận được tiền thì sao? Theo ta, trận cá cược này hay là thôi bỏ đi”.

Ban nãy, Cố Sơ Lan còn đang nghi ngờ có âm mưa gì hay không.

Giờ, thấy nàng chùn bước nghĩ chắc sợ thua, trong lòng không khỏi tự tin hơn chút.

Nàng ta có chút không nỡ lấy một con dấu từ trong lòng ra đặt lên bàn: “Đây là ông ngoại để lại cho ta, dựa vào con dấu này có thể có được hơn mười cửa hàng dưới tên ông ấy, chắc cũng đủ trị giá 20 vạn lượng chứ hả?”
Cố Thanh Hy gian trá nở nụ cười.

Đang chờ câu nói đấy của ngươi đó.

“Được, vậy viết giấy chứng nhận đi”.

Cố Thanh Hy và Cố Sơ Lan lập giấy tờ xong, mọi người còn chưa hoàn hồn lại.

“Trời ơi, ta nhìn thấy cái gì vậy… Chẳng phải Cố Sơ Lan là thứ nữ à? Sao nàng ta có thể có nhiều tiền như vậy?”

“Hồi xưa, ông ngoại nàng ta hình như là thương lái giàu nhất thành Thước.

Ông ta cũng chỉ có một trai một gái, con trai mất sớm, gia sản không để lại cho con gái với cháu gái thì để cho ai?”
“Sao chúng ta lại không có ông ngoại tốt như vậy nhỉ?”
“Haiz, chúng ta đây còn là con trai trưởng trong nhà nhưng lại không bằng một thứ nữ”.

Cố Sơ Lan đắc ý cười: “Đợi ta chặt đứt chân tay ngươi để chôn cùng với Hạ Vũ đi”.

Tiêu Vũ Hiên thong dong đến muộn, trông có vẻ bơ phờ hơi uể oải, không còn năng động như xưa nữa.

Đám Liễu Nguyệt thấy Tiêu Vũ Hiên đến, mỗi người một câu ríu rít kể chuyện xảy ra ban nãy cho hắn ta nghe.

Khóe miệng Tiêu Vũ Hiên giật giật, tức giận đến suýt nữa thì nhồi máu cơ tim.

Cố Thanh Hy còn chán sống sáp tới, vươn tay nói: “Tiểu Hiên Hiên, hôm nay ngươi mang bao nhiêu tiền lại đây thế?”
“Cố Thanh Hy, chính cô muốn tìm đường chết thì có thể chết xa một chút không vậy!”, Tiêu Vũ Hiên hét lên, cả học viện Hoàng gia đều có thể nghe thấy tiếng hét đầy tức giận của hắn ta.

Cố Thanh Hy gãi gãi lỗ tai.

Đàn ông ở đây bị gì vậy, giọng nói tên này còn to hơn tên kia, chấn cho lỗ tai nàng kêu ong ong.




Bình luận

Truyện đang đọc