Chương 347
“…”
Diệp Phong nhìn vóc dáng của mình.
Hắn ta…
Gầy lắm sao?
Mấy người nhóm Cố Thanh Hy đi theo hướng gió, vốn tưởng rằng có thể nhanh chóng tìm thấy lối ra, không ngờ đi tận mấy canh giờ vẫn không thể ra ngoài.
Vào lúc nàng định chửi tục, Diệp Phong chợt nói: “Phía trước có ánh sáng, cửa hang ở đó”.
Ba người gần như đã đi trong hang động hai ngày một đêm mới đi được ra ngoài.
Sau đó lòng vòng hai ngày trong núi mới đi tới trấn.
Ba người đứng nhìn ba chữ trên cổng thành, đều hơi sững sờ.
“Trấn Thanh Hồng?”
Cố Thanh Hy chưa từng nghe thấy tên trấn này, trong đầu cũng không có ký ức về nó, trong ấn tượng của nàng, hình như gần Đế Đô không có thành trấn nào tên này cả.
Phù Quang và Diệp Phong thì buồn rầu.
Trấn Thanh Hồng nằm ở biên giới Dạ Quốc, đi qua một trấn nữa là ra khỏi biên giới, núi Lạc Hồn – khu vực không thuộc quyền quản lý của quốc gia nào.
Dù núi Lạc Hồn và núi Vọng Hồn chỉ khác nhau một chữ, nhưng lại cách nhau vạn dặm.
Không phải bọn họ chỉ đi trong hang núi mấy ngày thôi ư, sao lại đến trấn Thanh Hồng rồi?
Chẳng lẽ hang núi kia là đường hầm giữa hai ngọn núi?
“Hai người tìm một khách điếm nghỉ ngơi cho khoẻ đi, ta trở về thôn Tiểu Hà một chuyến”.
Mấy ngày qua, mọi lúc mọi nơi Diệp Phong đều lo lắng về Diệp bà bà ở thôn Tiểu Hà xa xôi, có điều không muốn để bọn họ lo lắng nên vẫn không biểu hiện ra.
Hôm nay ra ngoài, hắn ta chỉ muốn lập tức trở về xem sao.
“Người của Ma tộc không đuổi kịp ngươi chắc chắn sẽ đến thôn Tiểu Hà chặn đường, lúc này ngươi trở về chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới cả”, Cố Thanh Hy ngăn cản.
Diệp Phong cười khổ, cảm giác buồn phiền bao phủ toàn thân: “Có lẽ đây là số phận của ta, bà có ơn với ta, ta không thể để bà xảy ra chuyện gì được”.
“Lại nữa rồi, số phận do mình không do trời, số phận của ngươi phải nằm trong tay ngươi. Lúc chúng ta đi, Tiêu Vũ Hiên vẫn còn ở thôn Tiểu Hà, có lẽ hắn sẽ bảo vệ tốt cho Diệp bà bà giúp ngươi, ngươi bớt lo lắng đi”.
“Ta vẫn không yên tâm lắm”.
Cố Thanh Hy nói hết lời cũng không thể giữ Diệp Phong lại.
Đây là lần đầu tiên nàng phát hiện thì ra Diệp Phong cố chấp như thế.
Cuối cùng Cố Thanh Hy chỉ có thể nói: “Ngươi đợi ta một ngày, ta đến núi Lạc Hồn làm một chuyện, xong chuyện rồi, ta sẽ trở về cùng ngươi”.
“Cô đến núi Lạc Hồn làm gì? Nơi đó là khu vực không ai quản lý, tất cả những người hung hãn tàn bạo đều tập trung ở đó”.
Diệp Phong đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngẩng đầu nói: “Cô muốn đi tìm cỏ Địa Ngục?”