CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


Vốn dĩ nàng muốn trực tiếp trở về phủ thừa tướng ngủ một giấc, nhưng Tiêu Vũ Hiên đã kéo nàng đến đệ nhất tửu lâu Vân Tuý Lâu để ăn mừng.

Vân Tuý Lâu là tửu lâu xa xỉ khí phái và đắt tiền nhất ở đế đô, người bình thường không thể vào đây, càng không có khả năng chi trả tiêu phí.

Vậy mà Tiêu Vũ Hiên lại mạnh tay gọi tất cả các món ăn nổi tiếng ở đây.

Thu Nhi suýt chút nữa ngất xỉu.

“Tiêu công tử, công tử có tiền nhưng tiểu thư nhà ta không có tiền đâu.

Công tử gọi món thì tự mình trả tiền đi”.

“Hoảng gì chứ, tiểu thư nhà ngươi nhiều tiền lắm”.

“Đây rất có thể là của cải duy nhất của tiểu thư nhà ta đấy”, nếu không phải lần này có miếng bánh từ trên rơi xuống thì tiểu thư nhà nàng ta sao có thể có nhiều tiền như vậy chứ.


Chuyện buồn bực nhất là, tiểu thư vừa vung tay, liền cho người ta đến 95 vạn lượng bạc.

Khi biết chuyện, nàng ta suýt chút nữa bất tỉnh.

“Tiểu nha đầu ngươi cứ lo lắng không đâu, tiểu thư nhà ngươi quỷ quái lắm, chỉ hơn 100 vạn lượng bạc, cô ấy còn không thèm đếm xỉa đến”.

“Tiểu thư…”
Thu Nhi lo lắng nhìn Cố Thanh Hy.

Tiểu như toàn kết bạn với những người gì đây?
Tiêu công tử, Vu công tử, Liễu công tử, đều là những công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng ở đế đô, ở cùng một chỗ với bọn họ, danh tiếng của tiểu thư nhất định sẽ bị hủy hoại.

Cố Thanh Hy đang ngậm cỏ đuôi chó trong miệng, hai tay đặt sau gáy, chân bắt chéo một cách nhàn nhã, không có một chút phong thái thục nữ nào.

Nàng cười một cách lười biếng: “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan.

Mạc sử kim tôn không đối nguyệt”.


Vừa nghe thấy hai câu thơ này, Tiêu Vũ Hiên và Thu Nhi đều choáng váng.

Động tác của tiểu nhị vừa bưng món ăn tới cũng chậm lại đôi chút, giương đôi mắt nghi ngờ liếc nhìn Cố Thanh Hy, một lúc sau mới tiếp tục dọn món.

“Xú nha đầu, câu thơ này nghe không tồi, cô học ở đâu ra thế?”
“Lão đại của ngươi là người rất có năng lực đấy”.

“Chờ chút”, Cố Thanh Hy đột nhiên gọi tiểu nhị lại.

Mặc dù tiểu nhị của tửu lâu này ăn mặc như người hầu, nhưng vẫn không thể giấu được phong thái tài hoa.

Toàn thân nam nhân này toát ra khí chất thư tịch, tuy rằng hơi thâm trầm nhưng lại có khí chất cao ngạo, lông mày lưỡi mác, ánh mắt sáng ngời, chắc chắn là một tuấn lãng.

“Khách quan có chuyện gì sao?”
“Tiểu nhị ca có tướng mạo khôi ngô quá, còn có phong thái tài hoa nữa, không biết năm nay bao nhiêu tuổi, quý tính là gì, nhà ở đâu?”, Cố Thanh Hy cười khì khì hỏi.

Tiêu Vũ Hiên suýt chút nữa ngã quỵ.

Mắt nhìn của Xú nha đầu bị sao vậy?
Tiêu Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn về phía tiểu nhị, kinh ngạc đến mức rơi đũa: “Diệp Phong, sao lại là ngươi?”


Bình luận

Truyện đang đọc