Chương 1143
Cố Thanh Hy hỏi: “Chàng nói xem phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ sẽ bị Băng Long đánh chết không?”
“Ta thấy khó đấy”.
“Ồ…”
“Người Thiên Phần tộc rất giỏi về vu thuật, nhưng tộc trưởng đương nhiệm cấm người trong tộc dùng loại vu thuật hiểm ác. Phó tộc trưởng Tư Không và thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ không chỉ là nguyên lão của Thiên Phần tộc mà còn là cao thủ cấp sáu, đối mặt với sinh tử, sao họ có thể không sử dụng vu thuật được”.
“Nên ý chàng là Băng Long sẽ thua?”
“Vậy thì không chắc, Băng Long là hung thú cấp bảy, mặc dù chỉ kém một cấp bậc nhưng chênh lệch thực lực vẫn rất lớn, nếu ta không đoán lầm, chắc hẳn họ đã thua hai trận, hai bên đều chẳng ai chiếm được lợi thế”.
Dạ Mặc Uyên khẽ cười nhìn Cố Thanh Hy, trên gương mặt hiện lên vẻ đắc ý: “Không phải ai cũng có thể vượt cấp chiến đấu, thậm chí vượt tận mấy cấp đánh đối thủ biến thái giống nàng đâu”.
“Lời này… là khen ngợi hay chê vậy?”
“Xem nàng tự mình xử lý đi”.
Dạ Mặc Uyên khó xử nhìn từng lối rẽ đầy vết nứt, mày khẽ nhíu.
Lúc hắn đến thì không có mấy lối rẽ này, tại sao giờ lại nhiều như thế?
Nếu không vội đi, không tránh khỏi phải đụng mặt mấy người phó tộc trưởng Tư Không ở đây.
Trên người hắn còn vết thương, cố chấp chịu đựng không phải là cách tốt.
Cố Thanh Hy nói: “Hay là mỗi khi có hai ngã rẽ, chúng ta sẽ đi bên trái, ba ngã rẽ trở lên thì đi bên phải?”
“Ừ”.
Dạ Mặc Uyên xử lý đơn giản mấy vết thương sau lưng, sau đó tiếp tục đi về phía trước với Cố Thanh Hy.
Vì sợ phó tộc trưởng Tư Không phát hiện ra họ nên cả đường đi đều không dám để làm dấu vết gì.
Không ngờ vẫn chạm mặt thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ chỉ có một mình, phó tộc trưởng Tư Không lại chẳng thấy đâu, không biết có phải là hai người chia nhau ra hay không.
Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ bị thương, trước ngực có lỗ máu, trên người không ít nơi cũng bị móng vuốt cào trúng để lộ ra xương.
Kỳ lạ là lỗ máu trước ngực ông ta không chảy ra máu tươi, bên trong cũng không nhìn thấy nội tạng gì.
Như thể nội tạng của ông ta đã bị đào rỗng từ lâu rồi.
Ông ta nham hiểm cười nói: “Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đụng phải chẳng tốn công, dè đâu có thể gặp được hai người các ngươi trong động này”.
Cố Thanh Hy nhìn ngực ông ta, ánh mắt lạnh lùng: “Ông… Nội tạng của ông đâu?”
“Nha đầu ngốc, ngươi không biết rồi, Thiên Phần tộc có một bí thuật, người sắp chết chỉ cần lấy hết nội tạng ra rồi thi triển vu thuật là có thể sống lại rồi”.
“Thế nên… thật ra tuổi thọ của ông đã hết, ông không muốn chết nên đổi mệnh, thi triển vu thuật nhằm tăng tuổi thọ của mình?”
“Phải”.
Cố Thanh Hy nhìn Dạ Mặc Uyên như thể muốn nhận được câu trả lời từ hắn.
Trên đời này sao lại có võ công tà môn như thế?