CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1010

“Hừ, thánh nữ tỷ tỷ nói rồi, thiếu nữ 18 tuổi như một bông hoa, ta cũng sắp bước sang tuổi mười tám rồi, không phải chính là một bông hoa rồi sao?”

“Cẩn thận, ngươi là một bông hoa vừa hé nụ, chớ để bị tàn lụi trong biển lửa này”.

Hoa Khởi La nũng nịu quay sang hỏi Bạch Cẩm: “Bạch tỷ tỷ, lời này của nàng ta có ý gì vậy, là đang mắng nhiếc ta sao?”

“Được rồi, muội trở về theo đường cũ đi, đợi chuyện ở đây giải quyết xong, ta sẽ trở lại tìm muội”.

“Nàng ta rõ ràng chỉ đang bắn tiếng hù dọa, sao tỷ còn tin lời của nàng ta làm gì”.

Bạch Cẩm đảo mắt liếc Hoa Khởi La, ra hiệu cho nàng ta ngậm miệng.

Lúc này, nàng ta mới ngước mắt lên, lần đầu nhìn thẳng vào Tịch Thấm, rồi mỉm cười nói: “Tịch cô nương, đa tạ đã chỉ dạy. Tuy nhiên… Tịch cô nương đã biết trận pháp này nguy hiểm, cớ sao lại tự tiện xông vào cấm địa? Và… vì sao lại muốn vào Tuyệt Sát Trận?”

“Chẳng phải Bạch Cẩm cô nương cũng tự tiện xông vào cấm địa, cũng muốn vào Tuyệt Sát Trận đó sao? Chúng ta có cùng một mục tiêu, nếu trước đó đã không có thâm thù đại hận, hà cớ gì tìm hiểu nguyên nhân, sao không liên thủ, cùng xông vào sát trận thượng cổ?”

“Ồ… Tịch cô nương có lòng tin ta sẽ cùng ngươi liên thủ à?”

Đôi mắt quyến rũ của Tịch Thấm liếc nhìn vết máu trên chiếc váy trắng như tuyết của nàng ta, ẩn ý trong đó không cần nói cũng biết.

Bạch Cẩm là người thông minh, sao lại không hiểu ý nàng ta cho được.

Nàng ta là khách của Đan Hồi cốc, lại không để ý đến quy củ trong cốc, tự tiện xông vào cấm địa, hơn nữa còn bị trọng thương ngay trong cấm địa, nhưng vẫn kiên trì nán lại, há có thể cam tâm rời đi.

Đôi mắt sâu thẳm của Bạch Cẩm cũng nhìn thẳng về phía Tịch Thấm, bả vai nàng ta đã thấm máu, chắc hẳn cũng đã bị thương.

Tuy đôi bên không hề biết mục đích thật sự của nhau, nhưng Bạch Cẩm và Tịch Thấm vẫn nở nụ cười, coi như đã thống nhất hợp tác.

Hoa Khởi La nhăn mặt nói: “Còn ta thì phải làm sao bây giờ? Ta kiên quyết không đi đấy, các ngươi đừng nhằm vào ta!”

Tịch Thấm liếc nhìn lối vào, giọng thấp xuống vài phần: “Nếu như ta không đoán sai thì Thiên Phần tộc hẳn cũng đã tự tiện xông vào cấm địa”. Tải ápp Һσlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Bạch Cẩm tiếp lời: “Có thể Ngọc tộc cũng đã đến”.

Tịch Thấm cười cười: “Còn có thiếu cốc chủ Nạp Lan của Đan Hồi cốc. Ta thấy hắn rất để ý đến Cố cô nương, vì Cố cô nương, rất có thể hắn sẽ làm trái Cốc quy mà xông vào cấm địa”.

“Nếu Nạp Lan Lăng Nhược xông vào đây, chắc chắn Đan Hồi cốc sẽ không yên tâm để hắn ta đi một mình, đến lúc đó, những lão quái vật trong cốc cũng sẽ xông vào. Hơn nữa… có nhiều người tự tiện xông vào cấm địa như vậy, chẳng lẽ người của Đan Hồi cốc lại không biết?”

Hoa Khởi La nhìn bên này, rồi lại nhìn bên kia, kế đó, nàng ta chỉ vào chính mình: “Nếu đã có nhiều người xông vào cấm địa như vậy, thêm một cái cũng chẳng sao, Bạch tỷ tỷ, tỷ cho ta đi cùng với”.

“Tiến lên quá nguy hiểm, như vầy đi, trước tiên, muội tìm một chỗ ẩn nấp, chờ chúng ta ra thì cùng nhau rời đi, nhớ kỹ, mặc kệ có xảy ra chuyện gì, muội cũng không được xông vào đó”.

“Được rồi…”

“Còn nữa, bất kể có bao nhiêu lộ nhân mã, và dù bọn họ có xảy ra tranh chấp thế nào thì muội cũng không được phép nhúng tay vào”.

Bình luận

Truyện đang đọc