CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Mới sáng sớm, ăn thuốc nổ hả?”
“Cố Thanh Hy, cô không tự tìm đường chết là không vui đúng không?”
“Ta đây là vì kiếm tiền cho các ngươi xài ấy chứ”.

“Thôi dẹp đi, ai cần chút tiền rách đó của cô”.

“Vậy ngươi mang đi bao nhiêu tiền?”
Tiêu Vũ Hiên tức giận quát: “Không tiền, một văn cũng không có”.

“Sao thế, vẫn còn tức tối thế à, ai chọc ngươi vậy?”
“Cô vẫn còn nói được à, cô đem tiền của ta đi cá cược hết rồi, còn đem ngọc bội gia truyền nhà ta đi thế chấp, cha ta suýt chút nữa đã đánh gãy chân ta đó”.

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Vũ Hiên lại giận sôi lên.


Nếu không phải hôm nay học viện phải chọn ra ba người đứng đầu toàn quốc vào vòng chung kết thì e là hôm nay hắn ta còn chẳng tới nổi học viện.

Điều bực mình hơn là Từ phu tử còn nói hết tất cả chuyện xảy ra ở học đường hôm qua cho cha hắn, hại hắn lại bị mắng một trận, còn ra lệnh cưỡng chế từ nay về sau không được có bất cứ quan hệ nào với Cố Thanh Hy.

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Tiêu Vũ Hiên, nụ cười trên mặt Cố Thanh Hy dần dần tắt ngấm, một tia sáng lạnh sắc bén như lưỡi đao lóe lên.

Nàng vẫy vẫy tay, nhỏ giọng nói với Liễu Nguyệt: “Đi điều tra xem là ai đã mách lẻo đâm thọc với Tiêu lão tướng quân”.

“Được, cứ để việc đó cho ta”.

Trên học đường, Cố Thanh Hy vừa ngồi vào chỗ đã bắt đầu ngáp ngủ.

Tiết học này có rất nhiều phu tử tới, người giảng chính là Từ phu tử, nghe ông ta lải nhải liên miên, Cố Thanh Hy ngáp dài, bò ra trên mặt bàn ngủ gục.


“Ầm…”
Đột nhiên có người tới bàn của nàng dùng lực vỗ mạnh một cái khiến nàng tỉnh giấc.

“Ai mà thiếu ý thức đập bàn của ta vậy?”, Cố Thanh Hy vươn vai đánh ra một cú đấm.

“Bốp…”
Cú đấm này đánh trúng lên mắt phải của Từ phu tử, đau đến mức khiến ông ta kêu oai oái, con mắt lập tức thâm tím.

“Cố Thanh Hy, ngươi vô liêm sỉ, đến phu tử mà cũng dám đánh, ta… ta phải bẩm báo thánh thượng để thánh thượng trừng phạt ngươi”.

“Ôi trời, hóa ra là Từ phu tử, thầy nói xem thầy không yên ổn ở trên giảng bài lại chạy tới đập bàn của ta làm gì, vừa nãy ta ngủ mơ gặp phải bọn cướp ngựa, còn tưởng là cướp ngựa muốn bắt nạt ta, không phải là do tưởng nhầm thầy là cướp ngựa nên mới vậy sao?”
Từ phu tử tức đến đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Lên lớp thì ngủ, ngươi vẫn còn cãi được à”.

“Hôm qua không phải thầy đã đồng ý cho phép ta ngủ trên lớp sao? Nếu như thầy muốn bẩm báo với thánh thượng thì con cũng không ngại, dù sao hôm qua thầy cũng là vì ta đọc được câu cuối cùng trong ‘Thử Ly’ nên mới cho phép ta ngủ trong giờ học, tất cả học trò cả lớp đều nghe thấy, thầy trốn cũng không trốn được”.

Tất cả phu thử đều nhất loạt nhìn về phía Từ phu tử, Từ phu tử có chút không nén được giận, chỉ đành gào lên: “Trẻ nhỏ mà khó dạy, trẻ nhỏ mà khó dạy…”


Bình luận

Truyện đang đọc