CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG


“Cố Thanh Hy, là ngươi làm đúng không? Ngươi cố tình lan tin đồn, nói ta… Nói mấy chuyện đó về ta… Có đúng không…”
Cố Thanh Hy buông thõng tay, vô tội nói: “Ngũ muội muội à, muội không thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta được, muội là muội muội ruột của ta, tại sao ta phải bôi nhọ muội, làm nhục muội có lợi gì cho ta?”
“Ngươi nói dối, chắc chắn là ngươi, ngươi hận ta hại ngươi với Trạch Vương phải giải trừ hôn ước, lòng ngươi có Trạch Vương, ta lại nhiều lần ngăn cản các ngươi gặp mặt”.

Cố Sơ Lan mới nhắc tới Trạch Vương thì chẳng biết trùng hợp thế nào, Trạch Vương cũng đến và nghe hết những gì bọn họ nói.

Đối mặt với những ánh mắt kỳ lạ kia, sắc mặt Trạch Vương chợt thay đổi thành vẻ tức giận.

Tiểu thư phủ Thừa Tướng đều khiến hắn ta phải chán ghét.

Cố Sơ Lan liếc thấy Trạch Vương, ánh mắt hung ác trở nên mềm nhũn, lo lắng nói: “Vương gia, ngài nghe ta giải thích, ta trong sạch, ta chưa từng làm những chuyện dơ bẩn đó với hạ nhân, ngài nhất định phải tin ta”.

“Cô có làm những chuyện dơ bẩn đó với bọn hạ nhân không thì liên quan gì tới ta”.

“Vương gia, ta…”
“Cố ngũ tiểu thư, bổn vương cảnh cáo cô, nếu cô còn dám tới gần ta thì đừng trách ta không khách sáo”.


Trạch Vương vượt qua nàng ta, cả một ánh mắt cũng lười bố thí, đi tới chỗ Cố Thanh Hy thì khẽ dừng lại, gằn từng tiếng cảnh cáo.

“Cố Thanh Hy, bổn vương đã giải trừ hôn ước với cô, ta với cô không còn liên quan gì tới nhau, Dạ Mộc Trạch đời này kiếp này sẽ không bao giờ cưới ngươi, ngươi từ bỏ cái ý đồ đó đi”.

Lửa giận của Tiêu Vũ Hiên lập tức bùng lên.

Cố Thanh Hy giơ tay ngăn cản hắn, đôi mắt trắng đen rõ ràng lộ ra nụ cười mỉa mai.

“Trạch Vương gia, ngài lấy đâu ra tự tin để cho rằng ta sẽ gả cho ngài thế?”
Ánh mắt mỉa mai đó quá rõ ràng, lửa giận của Dạ Mộc Trạch cũng nổi lên.

Trước kia khi Cố Thanh Hy nhìn thấy hắn ta sẽ luôn chạy tới lân la bắt chuyện, nàng đang muốn trả thù hắn ta ư?
“Ngài yên tâm, Cố Thanh Hy ta dù có gả cho heo cho chó cũng sẽ không bao giờ gả cho ngài, còn ngài ấy à, sau này đừng hối hận, lại mặt dày mày dạn cầu xin ta đấy nhé”.

Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nực cười, bổn vương muốn dạng nữ nhân nào lại không có, ngươi bớt ảo tưởng lại”.


Dạ Mộc Trạch phẩy tay áo bỏ đi, lại chán ghét Cố Thanh Hy thêm một phần.

Sau khi Dạ Mộc Trạch đi, Cố Sơ Lan lại trút hết tức giận và nhục nhã lên người Cố Thanh Hy.

“Cố Thanh Hy, tại sao ngươi phải hại ta”.

“Ngũ muội muội, sống làm người phải có lương tâm, ta hại muội khi nào? Muội có bằng chứng không?”.

Liễu Nguyệt và Vu Huy chỉ cho nàng một ánh mắt khinh thường.

Nàng mà cũng dám nói tới lương tâm hả?
“Ngoài ngươi ra thì còn ai vu oan cho ta như thế”.

“Muội cứ luôn miệng nói ta hãm hại mình, thì cứ lấy bằng chứng ra đây, nếu không thể tìm ra được bằng chứng thì xốc tay áo lên, chỉ cần thủ cung sa của muội còn đó thì cứ xem như là ta vu oan cho muội đi”.

Mọi người đều chuyển tầm mắt nhìn Cố Sơ Lan.

Cố Sơ Lan tức đến mức mặt tái nhợt, vấn đề là nàng ta không đủ can đảm xốc tay áo lên.




Bình luận

Truyện đang đọc