CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1107

“Không có ai phụ trách kế hoạch hóa gia đình sao?”

“Kế hoạch hoá gia đình?”

Ôn Thiếu Nghi chưa kịp nghe rõ thì đã bị Cố Thanh Hy kéo vào trong một sơn động.

Sơn động không lớn, chỉ đủ chứa hai người bọn họ.

Cố Thanh Hy vội vã bịt kín miệng sơn động, thở phào nhẹ nhõm khi thấy những người lùn đuổi theo hướng khác.

“Phải làm sao mới có thể đi qua Oa Nhân nhân quốc?”, Cố Thanh Hy thở hổn hển nói.

Ôn Thiếu Nghi yếu ớt dựa vào vách động, giọng nói trầm thấp như tiếng muỗi kêu.

“Rất khó”.

“Vậy ngày xưa sao ngươi có thể thoát ra được?”

Ôn Thiếu Nghi trầm mặc, tựa hồ như không muốn nhắc tới chuyện đó.

“Đừng nói là ngươi đã dùng mỹ nhân kế đó nhé?”

“Ngươi nghĩ ai cũng vô liêm sỉ như ngươi hay sao?”

Lồng ngực Ôn Thiếu Nghi phập phồng, nghĩ đến những gì Cố Thanh Hy đã làm với mình trên đường đi thì hắn ta vẫn còn tức giận.

“Ta chỉ hỏi vậy thôi, ngươi kích động làm gì?”

Cố Thanh Hy nắm lấy tay hắn ta bắt mạch.

“Nội thương khá nghiêm trọng, nhưng ngươi tạm thời sẽ không chết. Sở dĩ ngươi yếu là vì đói quá thôi”.

“Thật không may, tất cả thức ăn của ta đã bị con rắn tham lam ăn hết. Nếu muốn có thức ăn thì phải ra ngoài kiếm thức ăn”.

Ôn Thiếu Nghi tập trung tinh lực, cố hết sức khôi phục nguyên khí.

“Hay là ngươi ra ngoài tìm thức ăn đi, nếu không thì sẽ chết đói đó”.

Ôn Thiếu Nghi suýt chút nữa cho rằng mình đã nghe nhầm.

Hắn ta bây giờ đi đứng loạng choạng, có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hơn nữa võ công còn bị phong ấn, không thể nào đối phó với đám người Oa Nhân quốc.

Nếu như lúc này hắn ta đi ra ngoài thì chẳng phải sẽ ngay lập tức bị bắt trở lại hay sao?

“Không đi!”, Ôn Thiếu Nghi tức giận nói.

“Không đi thì thôi, dù gì thì người đói cũng là ngươi, đâu phải ta”.

Cố Thanh Hy tìm một chỗ thoải mái, bắt chéo chân, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó không biết hái ở đâu, thong thả chờ đợi người của Oa Nhân Quốc lục soát rồi rời đi.

“Tôn chỉ của nước bọn họ là không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua”. Ý của Ôn Thiếu Nghi là nếu không tìm thấy thì người Oa Nhân Quốc sẽ không rút binh.

“Vất vả mấy ngày làm ta mệt quá, ngủ một giấc đã, đừng đánh thức ta!”

Nàng ngoảnh mặt đi, nhắm mắt lại như thể đã chìm vào giấc ngủ.

Nhưng trong lòng nàng vẫn đang nghĩ cách tới vùng đất cực Bắc lần nữa mà không phải xúc phạm tới Oa Nhân Quốc, sau đó nhanh chóng tìm thấy viên Long châu thứ sáu.

Nếu đụng phải Băng Long cấp bảy thì phải đối phó thế nào đây?

Đến giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ uy lực của Hỏa Long cấp bảy tại núi Hồ Lô Huyết ngày hôm đó.

Bình luận

Truyện đang đọc