CUỒNG PHI SỦNG VƯƠNG

Chương 1068

Dạ Mặc Uyên dựa vào đâu mà có thể cùng nàng đến nhặt xác của hắn ta?

Trong lòng Ma chủ vốn đang phẫn nộ, trong khi đó thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không lại càng ép càng chặt, cho nên trong nháy mắt Ma chủ đã phát hỏa.

Cũng không biết hắn ta đã làm như thế nào, chỉ thấy ánh mắt của hắn ta đột nhiên lộ ra sự hung ác, hoa mạn đà la trong tay hắn ta phóng thẳng lên trời, ánh sáng mà hoa mạn đà la phát ra khiến cho ai cũng phải chói mắt mà không mở mắt ra nổi.

Cao thủ đối chiến, thắng hay bại chỉ quyết định trong một chớp mắt.

Thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ cùng phó tộc trưởng Tư Không không ngờ hắn ta vẫn còn có công lực mạnh đến bậc này, cho nên đã bị Ma chủ đánh trọng thương.

Chỉ có điều bọn họ cũng là cao thủ đứng nhất nhì Thiên Phần tộc, tuy rằng bị thương nhưng vẫn có thể nhanh chóng vây chặt Ma chủ trở lại.

“Ầm…”

Thanh âm giao chiến vang vọng trên bầu trời.

Dư lực cường đại khiến cho tất cả mọi người không thể đứng vững được.

Cung điện, đền đài… trong chớp mắt đã hóa thành tro bụi dưới dư lực.

Trong một lối đi bí mật dài và hẹp.

Cố Thanh Hy đặt Dạ Mặc Uyên xuống, nàng lấy châm vàng ra cố gắng giúp hắn ổn định chất độc đang không ngừng tác quái trong cơ thể.

Hơn nửa ngày thì nàng mới có thể chậm rãi thở ra.

“Vẫn còn may, suýt chút nữa thì chàng đã mất mạng rồi”.

Dạ Mặc Uyên lúc này đã yếu đến mức không nói được lời nào, tự mình lưu chuyển một vòng tiểu chu thiên, hy vọng mau chóng khôi phục võ công.

Cố Thanh Hy nắm lấy tay của hắn rồi nói: “Tiết kiệm sức lực đi, cưỡng ép khôi phục võ công lúc này sẽ chỉ khiến độc phát càng lúc càng nhanh, ta không muốn người mà ta đã ra sức cứu lại đi tự tìm đường chết”.

Nơi này là một mật đạo, mật đạo không lớn nhưng rất dài và hẹp, lúc này bọn họ đang ở chỗ rộng nhất của mật đạo.

Cả Tịch Thấm và Bạch Cẩm đều bị thương không ít, máu tươi thấm đẫm y phục của họ, vậy mà các nàng không hề quan tâm đến vết thương của mình, chỉ chú tâm bảo vệ Cố Thanh Hy.

Tịch Thấm do dự nói: “Lâu chủ, Ma chủ còn chưa rút lui, để hắn ta lại một mình liệu…”

“Yên tâm đi, tên chó con đó cho dù đánh không thắng thì cũng không dễ dàng chết như vậy”.

Nếu như hắn ta dễ chết như vậy thì sao có thể xứng đứng đầu Ma tộc chứ?

Ngược lại, không có Tư Mạc Phi ngăn cản thái thượng trưởng lão Tuyết Dạ và phó tộc trưởng Tư Không thì bọn họ không thể nào rút lui được.

Tịch Thấm cười khúc khích nói: “Khắp thiên hạ này cũng chỉ có một mình lâu chủ mới dám gọi Ma chủ là chó con”.

Bạch Cẩm cũng che miệng cười trộm.

Phía trước Cố Thanh Hy là một ông lão sáu mươi sáu tuổi, phía sau ông lão sáu mươi tuổi là hơn mười người bịt mặt.

Bình luận

Truyện đang đọc